Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 58: Con dấu (2)

Có thể thấy... Triệu Anh Quân đúng là một người nghiện công việc, ngoài bàn làm việc, tất cả mọi thứ ở đây đối với cô ấy đều giống như một bức tranh, toàn là đồ trang trí.
Triệu Anh Quân đang bận rộn ký duyệt tài liệu.
Lâm Huyền bước đến trước bàn làm việc:
"Triệu tổng, cô gọi tôi đến đây có chuyện gì vậy?"
Triệu Anh Quân ký xong tài liệu trong tay.
Sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
"Lâm Huyền, tôi đã xem hình ảnh 3D mèo Rhine mà cậu thiết kế trước đó rồi, không có vấn đề gì."
"Nhưng về phần thiết lập tính cách, thiết lập giọng nói, câu cửa miệng và lời thoại... tôi không mấy hài lòng. Tôi cảm thấy hơi quá trẻ con, giống như truyện tranh trên sách đọc cho trẻ em vậy."
Nghe đến đây.
Lâm Huyền bất lực cười thâm trong lòng.
Bản thân nó vốn được sao chép từ sách truyện thiếu nhi... Làm sao mà không trẻ con được?
Mèo Rhine trong thế giới giấc mơ, vốn được thiết kế và phát triển như một món đồ chơi trẻ em, tất cả các cuốn sách về mèo Rhine trong hiệu sách đó, không phải là sách đọc cho trẻ em thì cũng là truyện tranh thiếu nhi.
Còn về thương hiệu Rhine và công ty MX thì đã sớm bị chôn vùi trong bụi bặm của lịch sử, không thể tra cứu được bất kỳ thông tin nào.
Thậm chí, việc Lâm Huyền là người sáng lập ra mèo Rhine, vậy mà lại không thể tra cứu được trong bất kỳ bộ sưu tập thiết lập mèo Rhine nào, trên mạng cũng vậy... Lâm Huyền rất có thành kiến về điểm này.
"Tôi cũng không nói cảm giác trẻ con này không tốt."
Triệu Anh Quân vừa lật tài liệu, vừa giải thích:
"Chỉ là không phải chúng ta bán búp bê mèo Rhine, chủ yếu chúng ta vẫn muốn để mèo Rhine làm người đại diện và làm linh vật quảng cáo cho mỹ phẩm Rhine. Vì vậy... về đối tượng khán giả của mèo Rhine, chúng ta nên thiết kế tính cách và lời thoại của nó trẻ trung, hoạt bát và xinh đẹp hơn một chút."
"Điểm này nhất định phải phân biệt với mèo Kitty, đối tượng khách hàng của thương hiệu Rhine là nhóm phụ nữ từ 18 đến 28 tuổi, vì vậy về mặt tính cách và lời thoại, có thể trẻ trung nhưng tuyệt đối không được trẻ con."
"Cậu hiểu ý tôi chứ?"
Lâm Huyền gật đầu:
"Hiểu rồi."
Triệu Anh Quân không tìm thấy tài liệu mình muốn tìm, lại đi lật một chồng tài liệu khác:
"Tôi nhớ... bản thiết kế trước đó của cậu tôi để ở đây... Tôi có đánh dấu ở trên.”
Xoẹt ! Xoẹt ! Xoẹt !
Vô số giấy tờ rơi xuống.
Tài liệu trên bàn làm việc của Triệu Anh Quân thực sự quá nhiều và quá lộn xôn.
Khi cô ấy lật tìm, vô tình va vào một chồng tài liệu khác bên cạnh, khiến chồng tài liệu đó đổ sập xuống, rơi vãi khắp sàn nhà.
Lâm Huyền cúi xuống, nhặt từng tờ tài liệu trên sàn lên, xếp gọn trên cánh tay.
Bỗng nhiên.
Anh nhìn thấy một thứ nhỏ bé khiến tim mình đập nhanh hơn!
Ngẩn người khoảng 0,5 giây.
Lâm Huyền thản nhiên nắm chặt nó trong tay trái, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sắp xếp những tài liệu rơi trên sàn.
Sau khi xếp gọn gàng trên sàn, anh lại đặt lên bàn. Sau đó rất tự nhiên đút tay trái vào túi quần, bỏ thứ "ăn trộm" được vào trong túi.
Triệu Anh Quân đẩy tài liệu vào trong, cười ngại ngùng:
"Xin lỗi, bàn làm việc của tôi bừa quá, chưa kịp dọn dẹp."
Lâm Huyền lắc đầu:
"Triệu tổng, thực ra những việc vặt vãnh này, cô có thể thuê một thư ký giúp cô làm.”
Triệu Anh Quân hất mái tóc trên cổ ra sau gáy, lắc đầu đầy ẩn ý:
"Thôi bỏ đi, tôi tự làm được."
"À, tìm thấy rồi Lâm Huyền, của cậu đây."
Triệu Anh Quân đưa cho Lâm Huyền bản thiết kế có ghi chú, sửa đổi, nhận xét.
Chính là bản mà trước đó Lâm Huyền đã giao cho cô.
Trên đó chỉ chít các chỉ thị và đề xuất, viết rất nghiêm túc và tỉ mỉ.
Lâm Huyền gật đầu nhận lấy:
"Được, tôi về sẽ sửa lại."
Rầm.
Cánh cửa mật mã nặng nề phía sau đóng lại.
Lâm Huyền đứng ngoài cửa, cảm thấy mình và Triệu Anh Quân như ở hai thế giới.
Nhưng bây giờ...
Cách lớp quần, Lâm Huyền sờ vật cứng hình tròn trong túi quần bên trái.
Đúng là một vụ thu hoạch lớn!
Hắn quay lại nhìn cánh cửa mật mã hai lớp nặng nề, rồi quay đầu đi về phía thang máy.
Bước vào thang máy, hắn nhấn tầng văn phòng của mình.
Thang máy kêu cót két đi xuống.
Lâm Huyền sờ thứ "ăn trộm" được trong túi quần, tim đập ngày càng nhanh.
Mặc dù trong mơ, chuyện thuận tay dắt dê hắn làm gần như mỗi ngày nhưng ở ngoài đời thực thì đây là lần đầu tiên, cho nên không khỏi có chút căng thẳng.
Đinh !
Cửa thang máy mở ra, Lâm Huyền nhanh chân đi về văn phòng của mình.
Cạch.
Khóa trái cửa phòng.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
"Lần đầu tiên ăn trộm đồ ngoài đời thực, thật kích thích. Hơn nữa, thứ ăn trộm được, lại là một thứ không thể tưởng tượng nổi..."
Hắn đút tay trái vào túi quần bên trái, móc ra một cục sáp màu đỏ hình tròn dẹt. Hắn dùng ngón trỏ kẹp cục sáp màu đỏ rồi xoay nó trên đầu ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận