Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 1016: Ngu Hề ! (4)

"Còn nữa..."
Triệu Anh Quân chớp mắt, ánh đèn chiếu vào mắt cô ấy, tạo thành hai đốm sáng lung linh:
"Mặc dù con đã qua cái tuổi theo đuổi sự lãng mạn và nghi thức, nhưng nếu vào ngày sinh nhật hay các dịp quan trọng có chút bất ngờ thì cũng làm người ta nhớ mãi."
Triệu Thụy Hải và Diêm Mai mím môi:
"Yêu cầu này có chút cao rồi, đâu có chàng trai nào toàn diện vậy?"
"Con xem, con nói không cao, nhưng gom lại những yêu cầu này, như thần tiên ấy?"
"Haha, những điều này không phải là quan trọng nhất."
Triệu Anh Quân cười và cúi xuống, bế con chó phốc sóc V V đang cuộn tròn dưới đất lên đặt lên đùi:
"Quan trọng nhất là... V V phải thích anh ta. Con nuôi V V nhiều năm như vậy, không thể vì kết hôn mà vứt nó đi được? Con chắc chắn không nỡ."
"Vậy nên... nếu ba mẹ thực sự muốn giới thiệu đối tượng cho con, còn phải qua cửa của V V trước, người mà V V không thích, chắc chắn không thể vào nhà được, đúng không V V?"
Con chó phốc sóc phát ra một tiếng rên đồng ý.
Bốp.
Triệu Thụy Hải đập một cú vào bàn ăn, mặt mày tức giận:
"Nực cười! Làm sao có chuyện đó? Tìm đối tượng còn phải để chó đồng ý? Ba mẹ nói chuyện nghiêm túc với con, con lại đùa cợt thế này, vui không?”
Triệu Anh Quân khẽ cười.
Đôi bông tai bạc rung lên.
Cô ấy điều chỉnh tư thế của con chó phốc sóc V V trên đùi, vuốt ve lông cổ của nó:
"Không phải ba mẹ hứa chắc chắn rằng... con muốn tìm người như thế nào, ba mẹ sẽ giới thiệu sao?"
"Nhưng yêu cầu của con quá đáng quá!"
Diêm Mai không chịu nổi nữa, cảm thấy cô con gái quá đáng:
"Con xem lại những yêu cầu của mình đi! Hỏi xem có cậu trai nào ở tuổi đôi mươi đáp ứng được tất cả yêu cầu của con không? Sự nghiệp thành đạt! Cầm kỳ thư họa! Có tế bào nghệ thuật! Có khí phách anh hùng! Lại còn hiểu lãng mạn và bất ngờ. Lại còn phải qua được cửa của V V để con chó này thích!"
"Ai có thể đáp ứng được những yêu cầu khắc nghiệt như vậy? Nhà ai có cậu con trai tài giỏi như thế? Me thật muốn gặp!"
Triệu Anh Quân ngẩng đầu lên, vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nói:
"Ba mẹ không tìm được... nhưng không có nghĩa là trên đời này không có."
"Thôi đi con."
Ba cô, Triệu Thụy Hải, bực bội hừ một tiếng:
"Tuổi này rồi còn mơ mộng, con tìm cả đời cũng không tìm được một cậu trai như vậy đâu."
"Theo ba thấy.. mẹ con cũng đừng mong con sinh cháu cho mẹ nữa. Trông chờ vào con, thà trông chờ vào việc nhặt được một đứa trẻ trên đường về nuôi còn hơn!”
Bíp bíp !
Bên ngoài nhà hàng món Hồ Nam.
Lâm Huyền bấm còi trên chiếc xe Volkswagen, thúc giục đám đông đang tụ tập bên đường nhường đường.
"Gì vậy... đang xem gì đấy?"
Lâm Huyền chỉ nhìn thấy, trước bãi đỗ xe của nhà hàng món Hồ Nam, một đám đông đang vây quanh một chiếc xe Hồng Kỳ.
Là mẫu xe mới sao?
Sao mọi người lại phấn khích như vậy?
Một số sinh viên đại học cầm điện thoại chụp ảnh chiếc xe Hồng Kỳ, chụp xong liền nhường chỗ, Lâm Huyền đạp ga, nhân cơ hội lái qua đoạn đường đồng đúc này. ...
Buổi tối 19 giờ 07 phút.
Khu mới gần cảng, nhà máy siêu lớn của Tesla, bên trong tòa nhà.
"Sao nào, thế thân của tôi, Giả Sắc, giống không?"
Trong phòng khách của căn hộ.
Jask ôm một người khác hơi thấp hơn một chút, "Giả Sắc", lắc đầu đối chiếu với Angelica:
"Diễn xuất của thế thân này, tôi tự nhận cũng đạt tầm Oscar. Cậu ta đã từng thay tôi tham gia vài cuộc họp, không ai phát hiện ra."
Angelica nhìn chằm chằm vào Jask và Giả Sắc:
"Nếu không nhìn kỹ, hoặc không quen thì đúng là có thể nhầm, nhưng nhìn kỹ vẫn có nhiều chi tiết dễ nhận ra... thế thân này chỉ có thể giả mạo ông trong những cảnh xa hoặc ảnh mờ, tĩnh và cận cảnh vẫn dễ bị phát hiện."
"Đúng vậy."
Jask nhún vai:
"Vậy nên mới cần cô đấy, phù thủy biến hóa của Hollywood. Phiền cô trang điểm và hóa trang cho thế thân này giống tôi hơn chút... đừng khiêm tốn, tôi tin cô có khả năng đó, dù sao cô cũng đã giả mạo thư ký của tôi một cách hoàn hảo."
"Dụng cụ của cô, hai chiếc vali lớn, tôi đã cho thư ký của tôi mang từ nhà cô đến đây, thời gian không còn sớm... bắt đầu đi, Angelica."
Hừ.
Angelica hừ nhẹ một tiếng.
Quay đầu đi.
Cô ta lấy ra một bao thuốc từ túi, rút một điếu ra ngậm vào miệng, dùng bật lửa trong túi khác châm lửa:
"Vậy nên... Jask, ông vẫn muốn lừa tôi?"
"Ông rõ ràng nói tối nay sẽ dẫn tôi đi gặp Lâm Huyền, làm rõ mọi chuyện, còn hẹn Lâm Huyền gặp lúc 8 giờ ở nhà máy bỏ hoang phía bắc."
"Kết quả là, ông muốn để thế thân đi? Vậy thành ý của ông đâu? Đây chẳng phải là đùa giỡn Lâm Huyền sao?"
"Không không không..."
Jask lắc tay.
"Không không không.."
Giả Sắc cũng lắc tay theo.
"Tối nay, chắc chắn tôi sẽ đưa cô đi gặp Lâm Huyền, nhưng... phải đợi tôi xác nhận xong chuyện cuối cùng đã."
Jask vỗ vai Giả Sắc, ra hiệu cậu ta đừng diễn nữa, ngồi yên trên ghế. Sau đó quay sang Angelica tiếp tục nói:
"Đừng quên, hiện tại trong mắt Copernicus, chúng ta đang ở trong trạng thái gì... là bị lừa, bị gạt, hoàn toàn thất bại. Vậy nên chúng ta phải lừa lại, Copernicus chắc chắn chưa mở cái tủ lạnh rỗng đó... và vật trong đó vô cùng quý giá, không thể bị chạm vào, nên Copernicus cũng sẽ không để kẻ trộm phá mở."
"Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta lợi dụng và lừa Copernicus. Hơn nữa, hiểu lầm giữa tôi và Lâm Huyền vẫn chưa được giải quyết... tôi rất muốn giải thích rõ ràng với Lâm Huyền, nhưng tôi cần có bằng chứng chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận