Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 128: Quy luật không gian và thời gian (3)

Người cố vấn nam đó sau khi tốt nghiệp thạc sĩ đã vào trường làm việc, tất cả các giáo viên biên chế đều phải bắt đầu từ vị trí cố vấn. Vì còn rất trẻ nên mối quan hệ với các sinh viên rất tốt.
Lâm Huyền và giáo viên hướng dẫn vấn có mối quan hệ rất tốt thời đại học, không biết giáo viên tìm mình có việc gì.
Khi vừa nhận điện thoại, giáo viên hướng dẫn đã vui vẻ chúc mừng Lâm Huyền:
"Mèo Rhine bây giờ rất nổi tiếng đấy Lâm Huyền, đặc biệt là trong giới nữ sinh đại học, nổi tiếng không tưởng nổi."
"Nói thật, mấy ngày nay em có thời gian không Lâm Huyền? Lớp sinh viên năm nhất của khoa chúng ta biết mèo Rhine do em thiết kế thì rất phấn khích, tôi tự hào đến mức nói khoác luôn, bảo sẽ mời em về trường tổ chức một buổi nói chuyện nhỏ, xem liệu em có thể chia sẻ chút kinh nghiệm về lĩnh vực thiết kế hình tượng IP với các em khóa dưới không."
Lâm Huyền nghe xong cười khổ.
Mèo Rhine rất nổi tiếng không sai, nhưng nó không phải do hắn thiết kế... hắn có kinh nghiệm gì để chia sẻ? Cùng lắm chỉ có thể chia sẻ cách mơ mộng mà thôi.
Nhưng không thể từ chối lời mời nhiệt tình của giáo viên hướng dẫn, hắn đồng ý:
"Vậy thì chiều mai nhé?"
"Được, chiều mai rất hợp lý."
Vì chiều nay Lâm Huyền dự định sớm vào giấc mơ để khám phá, nên đã hẹn buổi nói chuyện vào chiều mai.
"Ôi trời."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Huyền thở dài.
Đã hứa rồi thì phải chuẩn bị cho tốt.
Hắn cầm cuốn sổ đen trên bàn làm việc, phác thảo một dàn ý bài phát biểu, chuẩn bị mang theo sổ này đến buổi nói chuyện để trình bày.
Xử lý xong công việc, Lâm Huyền sớm trở về nhà, chuẩn bị vào giấc mơ.
Nhìn đồng hồ.
Hiện tại còn chưa đến sáu giờ, vào giấc mơ thì sẽ có đủ bảy giờ để khám phá, rất thoải mái.
Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, hắn nằm xuống giường.
Bước vào giấc mộng...
Trong giấc mơ mới này, mùa hè vẫn nóng bức, nhưng không cảm thấy gió nóng mùa hè chút nào.
Có lẽ do xung quanh có quá nhiều ngôi nhà tự xây chằng chịt, những con đường nhỏ gập ghềnh khó đi, ngay cả gió cũng không thể thổi vào.
Lâm Huyền mở mắt ra.
Điểm "xuất phát" khi hắn vào giấc mơ vẫn giống như lần trước.
Bức tường gạch, ngôi nhà thấp, con đường hẹp, đèn lồng, mái ngói đá, rêu xanh...
Vẫn là ngôi làng nghèo nàn đổ nát đó.
"Đây thực sự vẫn là Đông Hải chứ?"
Dù sao thì thành phố trong giấc mơ đầu tiên vẫn được gọi là Đông Hải. Nhưng bây giờ đây có phải là Đông Hải không?
Lâm Huyền gãi đầu, hiện tại khó xác định.
Nhưng chỉ cần tìm một người để hỏi là được.
"Bắt ! bắt trộm! Chàng... chàng trai trẻ! Giúp tôi với!"
Từ phía sau, có tiếng một phụ nữ trung niên lo lắng vang lên.
Ngoảnh lại nhìn.
Thấy một bà cô ăn mặc chỉnh tê đang thở hổn hển đuổi theo tên trộm phía trước.
Tên trộm đội mũ đen, miệng lẩm bẩm chửi rủa, chính là kẻ tối qua trộm hộp tiên cửa hàng tạp hóa và dùng dao đâm chết Lâm Huyền!
"Sao không đổi làng mà trộm chứ!"
Lâm Huyền thực sự không thể hiểu nổi.
Tên trộm này cố tình nhắm vào một làng để tận dụng tối đa, tối trộm cửa hàng tạp hóa của ông lão, ban ngày cướp túi xách của bà cô.
“Cút đi!"
Tên trộm đội mũ đen dùng khuỷu tay húc Lâm Huyền, chạy vào con đường nhỏ phía trước.
Bà cô phía sau chạy đến, nắm lấy cánh tay Lâm Huyền:
"Chàng... chàng trai trẻ, tôi chạy không nổi nữa! Giúp tôi với..."
Hôm qua mới đâm chết mình, hôm nay lại để hắn chạy thoát sao?
"Được rồi bà cô, bà đợi ở đây nhé."
Vèo ! Hắn bật kỹ năng parkour, chạy nhảy qua lại trên những con đường nhỏ, vài lần nhảy qua tường đã đuổi kịp tên trộm.
"Tới này!"
Á !"
Một cú đá bay hạ gục tên trộm, đè hắn xuống đất.
Lần này hắn đã rút kinh nghiệm.
Không vội giật lại túi xách từ tay tên trộm, mà dùng tay phải luồn vào eo hắn Ta, rút dao găm sáng loáng ra, ném xa đi.
Keng.
Con dao găm bật vài cái rồi lăn xuống bậc đá.
Tưởng rằng đã an toàn, nhưng...
Vút!
Lại có một lưỡi dao sáng lóe lên, tên trộm từ trong áo lại rút ra một con dao nhọn khác!
"Song đao?"
May mà Lâm Huyền đã cảnh giác, lùi lại tránh.
Bây giờ thế giới này ra sao rồi?
Giấc mơ trước, C C mang hai khẩu súng.
Giấc mơ này, tên trộm cũng mang hai con dao.
Mọi người đều không có cảm giác an toàn sao?
"Đồ khốn kiếp!"
Tên trộm nhe răng trợn mắt, xoa xoa cổ bị Lâm Huyền đè đau, cầm dao nhọn bước nhanh tới:
"Mày đúng là thích xen vào chuyện người khác nhỉ!"
Lâm Huyền lùi lại.
- Bịch.
Không còn đường lùi, phía sau đã là ngõ cụt.
"Mẹ kiếp!"
Tên trộm mặt mày dữ tợn, vung dao nhọn ép sát Lâm Huyền:
"Hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học!"
"Mày muốn dạy ai hả?"
Một tiếng hét lớn từ ngõ hẻm bên cạnh vang lên. Rầm!
Đống củi chất ở cửa ngõ bị một cú đá bay tung!
Một thân hình mập mạp dẫn theo ba tên đàn em dữ tợn bước ra.
Vút!
Tên cầm đầu mạnh mẽ vung tay, một cây roi dài một mét xuất hiện trong tay. "Phì !"
Hắn ta nhổ điếu thuốc trong miệng, mặt mày hẳn học nhìn tên trộm:
"Dám trộm đồ trên địa bàn của tao..."
"Mày chết chắc rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận