Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 231: Quay ngược thời gian (1)

Ít nhất thì có lẽ công ty MX đã không tồn tại đến 600 năm sau.
Nhìn từ điểm này, có lẽ cha mẹ Triệu Anh Quân đã không nhìn nhầm Triệu Anh Quân, tài năng kinh doanh của cô ấy cũng chỉ ở mức bình thường, kém xa tâm nhìn chính xác và sự sắp xếp chu toàn của tập đoàn Triệu Thị.
Nhưng rất tiếc, Triệu Anh Quân không chết yểu, cô ấy đã sống sót.
Vì vậy, cho dù cha mẹ cô ấy có bản lĩnh ngút trời thì Triệu Anh Quân cũng phải chôn tro cốt của họ xuống đất, sau đó nuốt trọn tập đoàn Triệu thị vốn phải vô địch thiên hạ vào công ty MX... Khiến cho gã khổng lồ này sụp đổ.
"Thú vị."
Cặp cha con này đúng là oan gia.
"Nhưng mà..."
"Cũng không tệ."
Ầm !
Lâm Huyền nhảy thẳng từ trên nóc nhà xuống, bám vào bệ cửa sổ để giảm tốc độ, rồi bình an rơi xuống đất.
Hắn đứng dậy nhìn Đại Kiểm Miêu:
"Kiểm ca, trên thế giới này còn có công ty MX không?"
"Công ty MX?"
Đại Kiểm Miêu lắc lắc mỡ trên mặt:
"Đó là cái gì, chưa từng nghe nói."
"Con mèo Rhine này không phải là linh vật của công ty MX sao?”
Lâm Huyền lắc lắc mặt nạ mèo Rhine trong tay:
"Vậy thì con mèo Rhine này rốt cuộc có lai lịch thế nào?"
"Hình như chỉ là một món đồ chơi đơn thuần thôi..."
Ánh mắt Đại Kiểm Miêu rất trong trẻo:
"Thực sự chưa từng nghiên cứu về lai lịch của nó lão đệ à, dù sao thì thứ này cũng rất nổi tiếng ở thành phố Đông Hải mới, trước đây khi tôi đi ăn trộm nên hay lấy trộm được vài con búp bê về giặt sạch cho con gái tôi chơi."
"Còn về việc cậu nói nó là linh vật của công ty nào đó... thì tôi chưa từng nghe nói."
Được rồi.
Cũng là câu trả lời nằm trong dự đoán.
Trạng thái của mèo Rhine trong thế giới tương lai đã trở lại như trong giấc mơ đầu tiên.
Lịch sử, người sáng lập, công ty MX của nó, tất cả đều đã trở thành cát bụi của lịch sử.
"bi thôi lão đệ! Về nhà ăn cơm thôi! Ăn xong tối còn phải làm việc!"
Đại Kiểm Miêu kéo Lâm Huyền lên xe máy, đội mũ bảo hiểm cho hắn:
"Đội mũ bảo hiểm vào!"
"Biết rồi, công dân tuân thủ pháp luật."
"Đi thôi."
Ầm ầm ầm !
Chiếc xe máy sắp tan thành từng mảnh của Đại Kiểm Miêu phun khói đen, rời khỏi sân nhà Lê Thành... Sân nhà trở nên yên tĩnh.
Lá tre non xanh đung đưa trong gió hè vài chú chim sẻ nhảy nhót trong khe gạch, hai chú mèo mà Lê Ninh Ninh nuôi nhảy từ ban công tầng hai xuống, vỗ cánh đuổi theo những chú chim sẻ.
Âm.
Một tiếng động nhẹ, ngói xanh rung lên.
Một cô gái mảnh khảnh mặc đồ bó màu đen, tóc nâu sẫm búi sau đầu giống như một chú mèo, đang ngồi xổm ở góc mái nhà.
Ánh mắt theo làn khói đen từ ống xả xe máy dần tan biến, khóa chặt vào người đàn ông ngồi sau xe máy...
Người đàn ông đang câm trên tay mặt nạ mèo Rhine.
"Bất kể nói như nào, tối nay hai chúng ta có chung một mục đích."
Nửa đêm.
Bên ngoài nhà máy xử lý rác thải số 221.
Lâm Huyền đứng bên cạnh C C, nhìn những chiếc máy bay không người lái tuần tra bay vù vù trên bức tường cao.
Theo diễn biến cốt truyện trước đó, Lâm Huyền đã thuận lợi liên lạc được với C C.
Và lần này, hắn không hỏi C C bất kỳ câu hỏi riêng tư nào... Bởi vì những gì muốn biết hắn đã biết hết ở lần trước rồi, lần này chắc chắn không cần hỏi nữa.
Nhưng hắn lại trả lời rất nhiều câu hỏi của C C.
Mức độ thiện cảm hiện tại khá cao.
Hắn quay đầu nhìn C C:
"Cô nói rằng cô có một việc rất quan trọng cần xác nhận, vì vậy cô mới muốn đến đây để mở két sắt của Lâm Huyền, nói rằng bên trong có thể là ý nghĩa cuộc sống của cô...
"Cô có thể cho tôi biết đó là chuyện quan trọng gì không? Trong đầu tôi biết rất nhiều thông tin mà cô không biết, có lẽ tổng hợp lại thì tôi có thể đoán ra mật khẩu."
"Xin lỗi, tôi không muốn nói."
C C vẫn trả lời như vậy, vẫn lắc đầu:
"Đây là quyền riêng tư của tôi, cũng là bí mật của tôi, tôi không muốn nói cho người khác biết. Hơn nữa... Vì mục đích của anh cũng là mở két sắt nên sau khi chúng ta xem rõ bên trong cất giữ thứ gì... Thì tự nhiên sẽ có câu trả lời."
Lâm Huyền thở dài trong lòng.
Con hàng này vẫn không chịu nói.
Xem ra muốn biết được câu trả lời này, không phải là tăng mức độ thiện cảm là giải quyết được.
Vì C C nói rằng trong két sắt không chỉ có sự thật và quá khứ, mà còn là ý nghĩa cuộc sống của cô...
Điều đó có nghĩa là, những thứ trong két sắt đối với cô ấy thậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Xem ra, vẫn phải tìm cách mở két sắt đó mới được.
Nhưng vấn đề là...
Theo diễn biến cốt truyện hiện tại thì căn bản là không thể tiếp cận được két sắt.
Đừng nói là thử mật khẩu, ngay cả muốn nhìn thấy két sắt cũng không được.
"Đến nước này rồi, tôi cũng không giấu cô nữa."
Lâm Huyền khoanh tay, nhìn về phía trước cách đó bảy tám mét, nơi Đại Kiểm Miêu đang đứng tấn hoạt động cổ tay, nhỏ giọng nói:
"Cái két sắt đó phải đến 0 giờ 57 phút mới đến được nhà máy xử lý rác thải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận