Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 220: Cuồng phong (1)

Lâm Huyền cũng cười ngại ngùng:
"Chắc là tôi không quen đường này, cũng không thường xuyên lái xe nên hơi lạ.
"Tôi thấy rồi.
Triệu Anh Quân nhìn cảnh vật bên phải, nhàn nhạt nói:
"Tay lái của cậu đúng là không được tốt lắm, cậu phải dành thời gian luyện tập đấy."
"Được."
"Phía trước rẽ trái lên cầu vượt, đừng đi nhâm nữa, đi thế này đã phải đi vòng một vòng lớn rồi."
"Vâng, được."
Lâm Huyền bật đèn xi-nhan trái, lên một cây cầu vượt khác, vòng quanh vành đai ngoài cùng của thành phố Đông Hải.
Gió đêm thổi qua.
Thổi bay mái tóc của Triệu Anh Quân:
"Lâm Huyền."
Cô nhẹ giọng nói:
"Gần đây cậu đã giúp tôi rất nhiều, tôi vẫn rất cảm ơn cậu."
"Nếu không có sự giúp đỡ của cậu, dù là mèo Rhine hay sự ủy quyền của giáo sư Hứa Vân, hay cả ca khúc chủ đề của mèo Rhine lần này... có lẽ đều không thể đạt được thành tích như bây giờ."
Cô ấy quay đầu lại, trong đôi mắt phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ xa xa:
"Cậu thực sự là một người rất có năng lực, không chỉ về mặt tài năng, mà mọi mặt đều khiến tôi rất ngưỡng mộ."
Lâm Huyền giữ nguyên tốc độ, cười nói:
"Được cô công nhận như vậy, tôi rất vinh hạnh."
Chiếc xe màu xanh lam mạnh mẽ 12 xi-lanh gầm rú vạch một đường cong tuyệt đẹp trong màn đêm, nhập vào đường cao tốc trên trục đường chính, tiếp tục hành trình đơn độc.
"Nếu một ngày nào đó, cậu thực sự muốn rời khỏi công ty MX, tôi cũng sẽ ủng hộ cậu."
Triệu Anh Quân cúi đầu, rồi lại nhìn về phía trước:
"Như cậu đã nói trước đó hai ngày, cậu cũng có sự nghiệp của mình, cậu cũng muốn gây dựng sự nghiệp của riêng mình. Tôi không phải là người bám chặt lấy nhân tài không buông, ngược lại tôi rất trân trọng những người có ý tưởng, có năng lực và kiên trì theo đuổi."
"Nhưng mà... có một chuyện, tôi vẫn rất tò mò."
Cô ấy cười rất đẹp, dùng ngón trỏ thon thả vén tóc mai trên má ra sau tai, mặc cho gió thổi tung bay:
"Không giấu gì cậu, trước đây tôi vẫn luôn cho rằng, cậu không phải là người có nhiều tham vọng như vậy."
"Trước đây tuy không tiếp xúc nhiều với cậu nhưng tôi cũng có ấn tượng sơ bộ về mọi người trong công ty. Trước đây cậu cho tôi cảm giác vẫn luôn là một người rất bình thản, rất nhạt nhẽo..."
"Tôi không nói rằng trạng thái cuộc sống như vậy là không tốt, đối với tôi, chỉ cần mọi người có thể làm tốt công việc của mình thì đó đều là một nhân viên tốt".
"Nhưng rõ ràng là... một thời gian này cậu đã thay đổi rất nhiều, rất nhiều việc cậu trở nên rất tích cực, rất để tâm, cả trạng thái tinh thần của cậu cũng thay đổi, giống như... Đột nhiên có mục tiêu vậy."
Cô ấy lại quay đầu nhìn Lâm Huyền.
Ánh sáng của tòa tháp Đông Phương Minh Châu ở xa xa phản chiếu vào đôi mắt, sáng lên hai mảng màu sắc sặc sỡ:
"Cậu có thể cho tôi biết... tại sao không?”
...
Đường cao tốc này giới hạn tốc độ 80 ki-lô-mét một giờ nhưng tốc độ xe lúc này lại ngày càng nhanh.
Lâm Huyền không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
Hắn không hiểu mục đích của Triệu Anh Quân khi hỏi như vậy.
Là thử thách?
Là phát hiện ra "Mục đích" của hắn?
Hay là... chỉ đơn giản là quan tâm đến cấp dưới?
Thực ra Lâm Huyền cũng nhận ra, từ sau khi Hứa Vân mất, mọi mặt của hắn thực sự đã thay đổi không ít.
Không phải kiểu biến thành nhân vật anh hùng cứu thế giới, chỉ là ít nhiều hắn sẽ đổ lỗi cho cái chết thảm khốc ngoài ý muốn của Hứa Vân lên đầu mình... Rồi hối hận, rồi muốn làm rõ mọi chuyện, tìm ra hung thủ.
Bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, hung thủ chắc chắn có liên quan đến Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Vì vậy, hành động hiện tại của Lâm Huyền thực sự có một "mục đích" rõ ràng, bao gồm cả việc hắn tích cực tham gia vào công việc của Triệu Anh Quân... Mục đích vẫn là để có thể nhanh chóng giành được sự tin tưởng của cô ấy, biết được mật khẩu của cánh cửa mật mã trong văn phòng, rồi xem nội dung của lá thư mời đó.
Triệu Anh Quân không nói sai.
Sự thay đổi của hắn thực sự có mục đích.
Nhưng lúc này...
Phải giải thích như thế nào đây?
"Vì tôi đã nếm trải được hương vị thành công."
Lâm Huyền nhìn tình hình giao thông phía trước, nhẹ giọng nói:
"Hai mươi ba năm cuộc đời này của tôi đều rất bình thường, chưa từng đạt được thành công gì. Thành tích đáng kể nhất trước đây có lẽ chỉ là chức vô địch giải chạy vượt chướng ngại vật của thành phố trong ba năm cấp ba và làm người dẫn chương trình cho một số buổi lễ kỷ niệm của trường đại học."
"Có lẽ trước đây tôi vẫn luôn ở trong trạng thái ham muốn thấp, vì bản thân tôi không thể tiếp xúc với ham muốn. Thực ra bây giờ tôi...
Dừng lại một chút, Lâm Huyền liếc nhìn ánh đèn neon trong đôi mắt của Triệu Anh Quân:
"Bây giờ tôi rất khao khát thành công, tôi không muốn sống một cuộc đời bình thường."
Nghe xong, Triệu Anh Quân không nói thêm gì nữa.
Cô ấy chỉ ngả người ra sau, nằm trên gối tựa ghế.
Nhắm mắt lại.
Mũi thở dài một hơi:
"Được thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận