Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 956: Vây bắt Kevin Walker từ bốn phía ! (3)

Lâm Huyền khóa cổng biệt thự lại cho nữ thư ký, sau đó nhảy lên ghế phụ của chiếc xe địa hình, cùng Ngu Hề hướng đến tiểu bang Mississippi, thành phố Vicksburg...
Cũng chính là nơi mà hắn coi là kẻ thù số một, Kevin Walker đang Ở. ...
Texas và Mississippi khá gần nhau, không mất cả đêm để lái xe tới.
Khi đã đi được nửa đường, Ngu Hề cũng cảm nhận được sự thay đổi vị trí và hướng di chuyển của thích khách thời không:
"Lâm Huyền, thích khách thời không cũng đuổi theo, cô ta đang theo chúng ta rẽ về hướng Mississippi."
"Xem ra, thích khách thời không, nữ sát thủ này, mục tiêu rất rõ ràng."
Lâm Huyền khẽ hừ một tiếng:
"Cô ta gần như không để tâm đến gì khác, chỉ chuyên tâm truy sát anh. Điều này chứng tỏ có lẽ địa chỉ của Kevin Walker thực sự là đúng.. nếu không thì Jask thực sự không cần thiết vừa tiết lộ địa chỉ cho chúng ta, vừa để thích khách thời không truy sát chúng ta, đây là hành vi rất không hợp lý."
"Mặc dù anh muốn giết chết Kevin Walker và muốn tận dụng cơ hội cùng thông tin quý giá này, nhưng nếu thích khách thời không truy đuổi quá gắt, anh rất có thể sẽ chọn bảo toàn mạng sống, không đến gần địa chỉ cũ của trường Pente."
"Vậy nên... anh ngày càng tin rằng, thông tin mà Angelica thu được là thật. anh đã tìm Kevin Walker bao lâu mà không tìm được.. lần này nhất định phải nắm bắt cơ hội, đây chính là chìa khóa để đảo ngược tình thế, xoay chuyển cục diện!"
"Giết Kevin Walker, thật sự quan trọng với anh đến vậy sao?"
Ngu Hề cầm lái chiếc xe địa hình, quay đầu lại nhìn Lâm Huyền với đôi mắt xanh biếc:
"Theo ước tính ve khoảng cách giữa thích khách thời không và chúng ta.. chúng ta có lẽ sẽ chạm trán ở địa chỉ cũ của trường Pente. Lâm Huyền, anh phải cân nhắc kỹ lưỡng giữa rủi ro và lợi ích, tìm một điểm cân bằng."
Lâm Huyền thở dài một hơi, không tiếp tục giải thích cho Ngu Hề.
Ngu Hề không biết hắn có thể mơ và xuyên không đến thế giới tương lai 600 năm sau, cũng như không biết rằng hắn đã bị kẹt trong giấc mơ thứ tư từ rất lâu.
Khoảng thời gian này, lý do mọi thứ trở nên bị động như vậy.
Chung quy lại... là vì không gian hoạt động trong giấc mơ của hắn đã hoàn toàn bị phong tỏa. Trong giấc mơ thứ nhất, thứ hai và thứ ba trước đó.
Hắn có thể tự do đi lại trong giấc mơ, đồng thời thu thập được nhiều thông tin, tư liệu hữu ích.. thậm chí mang về những công nghệ tiên tiến từ thế giới tương lai.
Ví dụ như siêu trí tuệ nhân tạo V V, công nghệ nhiệt hạch lạnh, và dung dịch làm đầy buồng ngủ đông ban đầu.
Chỉ cần có thể tự do hoạt động trong giấc mơ.
Đó sẽ tương đương với việc hắn có thêm một thế giới, dẫn trước một thế giới, dẫn trước 600 năm về nhận thức và công nghệ tiên tiến...
Đó mới là nguồn sức mạnh thực sự của hắn!
Nhưng hiện tại, ngón tay vàng duy nhất của hắn đã bị ông lão bí ẩn trong giấc mơ thứ tư phong tỏa không thương tiếc.
Hắn phải tìm cách lấy lại quyền kiểm soát của mình.
Và bây giờ.
Là cơ hội tốt nhất.
"Chuẩn bị chiến đấu đi."
Lâm Huyền lấy từ túi áo ra khẩu súng lục màu đen mà Angelica đã chuẩn bị, đẩy hộp đạn ra, xem xét số lượng đạn bên trong, rồi đẩy lại vào:
"Anh không biết cuộc chiến lần này sẽ có những rủi ro gì, nhưng chúng ta phải sẵn sàng đối phó với mọi tình huống. Nếu thực sự xuất hiện tình huống bị bao vây.. em hãy tập trung đối phó với thích khách thời không, những mối đe dọa từ thời không này để anh lo."
"Anh thực sự làm được chứ?"
Ngu Hề nhìn Lâm Huyền với vẻ không tin tưởng:
"Anh bắn súng giỏi lắm sao?"
"Hừ, rất giỏi."
Lâm Huyền khẽ cười tự tin:
"Tất nhiên, với điều kiện là anh có thể bắn. Nếu không thì, dù bắn giỏi đến đâu cũng vô ích."
Đêm hôm đó, chín giờ.
Ngu Hề lái chiếc xe địa hình, thuận lợi đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ, số 217 đường Risen, ngoại ô thành phố Vicksburg, tiểu bang Mississippi, nơi được hiển thị là địa chỉ cũ của trường trung học Pente.
Hai người không vội vào trường.
Mà tìm một chỗ cao gần đó, nhìn xuống ngôi trường cổ đã bị bỏ hoang từ lâu.
Xung quanh được rào chắn bằng dây cảnh sát hoặc hàng rào sắt, với các biển báo bằng tiếng Anh cấm vào.
Ngôi trường này vốn không lớn, chỉ có năm tòa nhà.
Ngoại trừ tòa cao nhất có năm hoặc sáu tầng, còn lại đều là các tòa nhà thấp hai ba tầng. Kiến trúc mang phong cách cuối thế kỷ trước, trong tình trạng bị bỏ hoang nhiều năm, đã đổ nát, tiêu điều.
"Không có nơi nào có đèn sáng."
Ngu Hề nhìn quanh các tòa nhà trong khuôn viên trường và nói:
"Nhưng ở đây chắc chắn có người sinh sống hoặc làm gì đó, thị lực của em rất tốt, em có thể nhìn thấy ở các góc trong khuôn viên trường đều có gắn camera hồng ngoại, và những camera đó... tất cả đều đang hoạt động và có điện."
"Xa như vậy mà em cũng nhìn thấy rõ?"
Lâm Huyền thực sự ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận