Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 242: C C và V V (2)

"Hôm nay sẽ cho Đại Kiểm Miêu một bài học."
"Cho hắn ta biết..."
"Cái gì gọi là cướp nhà khó phòng."
Âm!
Vừa bước ra khỏi đầu ngõ, Lâm Huyền đã đâm sầm vào một người đàn ông đội mũ đen.
"Cút ra !"
Người đàn ông đội mũ đen chửi bới rồi đẩy mạnh Lâm Huyền vào tường! Sau đó nhặt chiếc ví rơi trên đất rồi nhanh chóng rời đi.
"Chết tiệt...
Lâm Huyền không biết phải nói gì nữa.
Hắn nhận ra ngay người vừa chạy qua chính là tên trộm ba đao đã ăn trộm túi xách của bà Lý vào buổi chiều tối và ăn trộm hộp tiền của ông chủ cửa hàng tạp hóa vào buổi tối!
"Thôn này có kho báu gì sao?”
Lâm Huyền không khỏi cảm thán, tên trộm ba đao này kiên trì với mục tiêu của mình, thực sự có thể so sánh với C C.
C C là bất kể thế giới có thay đổi thế nào, mục đích của cô ấy vẫn chỉ có một, đó là mở két sắt của Lâm Huyền.
Tên trộm này cũng vậy...
Từ sáng đến tối chỉ quanh quẩn trong thôn nhỏ này để ăn trộm đồ, chắc hẳn hắn ta rất yêu mảnh đất này, yêu một cách sâu sắc.
"Thậm chí cả tuyến đường chạy trốn cũng giống nhau..."
Lâm Huyền không còn sức để phàn nàn nữa.
Hắn quay người định tiếp tục đi đến nhà Đại Kiểm Miêu thì đập vào mắt là mấy khuôn mặt dữ tợn.
Đại Kiểm Miêu dẫn theo ba tên đàn em thở hồng hộc chạy đến, vỗ mạnh vào vai Lâm Huyền:
"Anh bạn! Có thấy một tên trộm đội mũ đen không!"
"Thấy."
"Hắn ta chạy về hướng nào!?"
"Bên kia."
Lâm Huyền chỉ về hướng chạy trốn của tên trộm ba đao.
"Đuổi theo!"
Đại Kiểm Miêu khạc một bãi nước bọt, chửi bới:
"Mẹ kiếp, dám ăn trộm trên địa bàn của tao... Là phản tao rồi!"
Âm ầm...
Bọn lưu manh của Đại Kiểm Miêu xô đẩy nhau đuổi theo vào ngõ.
Lâm Huyền cười.
Cũng tốt.
Đã dụ được Đại Kiểm Miêu đi, ít nhất sẽ không có ai cản trở hắn ăn trộm xe máy.
Điều hổ ly sơn. ....
Đến nhà Đại Kiểm Miêu.
Sau khi nhìn ra ngoài cửa và xác định an toàn, Lâm Huyền bước vào rồi trèo lên xe máy.
Vặn chìa khóa, mở công tắc, sau đó đạp chân phải lên cần khởi động, đạp mạnh một cái!
Ù ù.
Không nổ máy.
Lại đạp mạnh cần khởi động một cái.
Ù ù.
Vẫn không nổ máy.
"Sao xe nào của Đại Kiểm Miêu cũng nát thế này!"
Lâm Huyền rất bất lực.
Trong giấc mơ thứ nhất, chiếc xe tải số sàn của hắn ta rất khó lái, hộp số chắc chắn có vấn đề.
Lần này chiếc xe máy tồi tàn này cũng có cùng một vấn đề, không nổ máy được.
Trước đây hắn thấy lần nào Đại Kiểm Miêu đều đạp một cái là nổ máy, có lẽ loại xe máy tồi tàn này thực sự cần kỹ thuật nổ máy rất cao.
"Mẹ! Có người ăn trộm xe máy!"
Trên tầng hai, con gái Đại Kiểm Miêu thò đầu ra, thấy Lâm Huyền thì hét lớn:
"Em trai! Cắn hắn!"
Rầm Rầm... ầm ầm..."
Trong nhà vang lên tiếng xoong nồi chảo đánh nhau, kèm theo tiếng gào rú.
Rầm!
Cánh cửa bị một phiên bản mini của Đại Kiểm Miêu dùng đạn thịt xung kích, lao thẳng về phía Lâm Huyền!
Rầm!
Một tiếng giòn tan.
Phiên bản thu nhỏ của Đại Kiểm Miêu đâm thẳng vào cột thép dựng giàn nho, một cục u lớn nhanh chóng nổi lên trên trán!
"Oa oa !"
Con trai Đại Kiểm Miêu méo miệng, ngồi dưới đất khóc òa lên.
Ầm !
Ngay lúc này, Lâm Huyền cuối cùng cũng đạp nổ xe máy, khói đen đặc phun ra từ ống xả rung chuyển.
"Cẩn thận nhé, Tiểu Kiểm Miêu."
Lâm Huyền tháo chiếc mũ bảo hiểm treo trên gương chiếu hậu, đưa qua đội lên đầu Tiểu Kiểm Miêu rồi cười vẫy tay:
"Chú đi đây."
Ầm ! Tay phải tăng hết ga, xe máy bắn đi trong mùi khét lẹt của lốp xe, lao ra khỏi cổng.
Nhà Lê Thành ở phía bên kia thôn, gần như ở tít ngoài rìa nên mới có sân rộng như vậy.
Trước đó Đại Kiểm Miêu đã dẫn Lâm Huyền đến đây nhiều lần rồi.
Hắn quen đường rồi.
Xì Xì Xì !
Lâm Huyền mới hiểu tại sao mỗi lần Đại Kiểm Miêu phanh xe đều dùng chân đi giày da... vì con xe nát này phanh không ăn. May mà Lâm Huyền phanh xe ở rừng cây đất vàng, có đủ đệm, nếu không thì thảm rồi.
Hắn dựng xe máy rồi xuống xe.
Đây chính là rừng cây phía sau nhà Lê Thành.
Rất rậm rạp, cây cối rất dày, cành lá sum suê, ánh nắng rất khó chiếu vào.
Là một nơi tránh nóng tốt.
"C C !"
Lâm Huyền hét lớn.
Không có tiếng đáp lại.
Chắc là trốn rồi.
"C C !"
Lâm Huyền lại đổi góc độ, nhìn trái nhìn phải trong bóng cây, vẫn không có tiếng đáp lại.
"Ra đây! Tôi là V V."
Mười mấy giây sau.
Vút !
Một bóng đen từ trên trời rơi xuống, mang theo những chiếc lá rơi xung quanh.
Lâm Huyền nhìn kỹ khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, nốt ruồi ở khóe mắt trái, dáng người mảnh khảnh như người mẫu.
Là C C, không thể nhầm được.
C C nhìn thấy tướng mạo của Lâm Huyền thì cũng hơi sửng sốt, rồi hỏi:
“Anh là V V sao?"
"Tôi không phải."
Lâm Huyền trả lời thành thật.
"Vậy tại sao anh biết tên V V?"
"Là cô của tối nay nói cho tôi biết."
Lâm Huyền nhìn C C, kể cho cô ấy nghe những chuyện sẽ xảy ra trong vài giờ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận