Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 101: Đã từng gặp (1)

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Trên đời này, làm sao có thể có hai người giống như bản sao dán chép nhau như vậy? Hơn nữa lại cách nhau 600 năm thời gian!
Trong chốc lát, nhiều âm thanh hỗn tạp vang lên trong đầu Lâm Huyền.
"Cậu Lâm, cậu có chắc rằng mình phân biệt được giữa hiện thực và mơ ước không?”
"C C, tên tôi là C C.
"Không phải cậu đang vẽ con gái của Sở Sơn Hà... Sở An Tình đấy à?”
"Kẻ lừa đảo."
"Cậu có biết... tác dụng phụ lớn nhất của việc ngủ đông là gì không?"
"Lúc đó, cậu sẽ hoàn toàn không phân biệt được giữa hiện thực và giấc mơ...
Dưới ánh sáng chói lòa trong hội trường.
Ánh nhìn của Lâm Huyền có chút mờ ảo.
Hắn nhìn chằm chằm vào Chử An Tình đang từ từ tiến đến với nụ cười đáng yêu, ánh mắt giao nhau, Sở An Tình vẫy tay với hắn...
Nở một nụ cười ngọt ngào.
Lâm Huyền nhìn nụ cười ngọt ngào và đáng yêu đó, không thể phân biệt thật giả với nụ cười của C C trong giấc mơ lần trước.
Nhưng ánh mắt của Sở An Tình và Lâm Huyền chỉ chạm nhau trong chốc lát, rồi cô tiếp tục vẫy tay mỉm cười với những người xung quanh. Lâm Huyền bắt đầu thở...
Nhìn qua, Sở An Tình không quen biết gì với Lâm Huyền, thậm chí có thể nói là hoàn toàn xa lạ.
Ánh mắt cô nhìn hắn không có bất kỳ điểm gì đặc biệt, giống như cách cô đối xử với mọi vị khách trong hội trường này, đều cùng một kiểu lịch sự và tao nhã.
Tuy nhiên.
Mức độ tương tự như "copy paste" này khiến Lâm Huyền có chút nghi ngờ về những suy đoán trước đây của mình.
Chưa kịp để Lâm Huyền suy nghĩ nhiều, Sở Sơn Hà đã dẫn Sở An Tình băng qua đám đông, tươi cười tiến đến trước mặt.
Triệu Anh Quân nhanh chóng bước lên:
"Ông Sở, thật cảm ơn ông đã đến đây dù rất bận rộn."
Sở Sơn Hà rõ ràng đang rất vui vẻ, cười nói:
"Không có gì, chỉ là thời tiết không tốt, đường sá kẹt xe, xin lỗi vì đến muộn."
Triệu Anh Quân quay sang nhìn Sở An Tình:
"An Tình, lâu rồi không gặp, cuộc sống đại học thế nào rồi?"
Sở An Tình cười khúc khích, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, nét mặt rạng rỡ như hoa nở:
"Cảm ơn chị đã quan tâm, mọi thứ đều rất tốt."
Sở Sơn Hà nhìn con gái, ánh mắt đầy yêu thương, rồi nhìn lên Lâm Huyền:
"Chàng trai này thật tài giỏi, chắc hẳn cũng là một trong những trụ cột của quý công ty?"
Triệu Anh Quân mỉm cười gật đầu:
"Ông Sở quá khen, đây là người đã tạo ra mèo Rhine, người đứng đầu bộ phận trẻ tuổi nhất của công ty chúng tôi, Lâm Huyền."
"Nói ra thật tình cờ, Lâm Huyền cũng vừa tốt nghiệp Đại học Đông Hải mùa thu này, là học trò của giáo sư Hứa Vân, và cũng là bạn học của An Tình. Hôm nay gặp nhau thật là duyên phận.”
Nghe Lâm Huyền tốt nghiệp từ Đại học Đông Hải, ánh mắt Sở Sơn Hà lóe lên một tia công nhận, nụ cười với Lâm Huyền trở nên thân thiện hơn nhiều:
"Năm nay vừa tốt nghiệp à chàng trai, là từ khoa nào?"
"Khoa Nghệ thuật và Thiết kế."
Lâm Huyền trả lời thành thật.
"Thật là duyên phận!"
Sở Sơn Hà cười sảng khoái:
"An Tình cũng học khoa nghệ thuật, chuyên ngành múa, từ nhỏ đã thích múa, còn biểu diễn trong buổi chào đón tân sinh viên..."
.
"Ba !"
Giọng nói nhẹ nhàng của Sở An Tình vang lên, cô nhìn Sở Sơn Hà trách móc:
"Chuyện nhỏ nhặt thế này không cần nhắc đến mà..."
Nói xong.
Cô nhìn Lâm Huyền, mỉm cười nói:
"Chào anh Lâm Huyền, em là tân sinh viên năm nhất."
"Em tên là Sở An Tình."
Lâm Huyền mỉm cười gật đầu:
"Chào em...
Sau khi Sở Sơn Hà và Triệu Anh Quân nói vài câu xã giao, ông dẫn Sở An Tình tiến thẳng về phía giáo sư Hứa Vân, Triệu Anh Quân và Lâm Huyền cầm ly rượu đi theo sau. Giáo sư Hứa Vân nhìn thấy ân nhân của mình, vô cùng kích động.
Ông ấy đặt ly rượu xuống, bước tới nắm chặt tay Sở Sơn Hà.
"Giáo sư Hứa, chúc mừng! Sau cùng thì công sức của ông đã đơm hoa kết trái".
Sở Sơn Hà là người đầu tiên chúc mừng.
Giáo sư Hứa Vân nhìn Sở Sơn Hà, trong mắt đầy cảm kích và ngưỡng mộ:
"Ông Sở, tất cả là nhờ sự hỗ trợ vô điều kiện của ông trong nhiều năm qua. Nếu sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để đền đáp lòng tốt của ông.
Sở Sơn Hà xua tay:
"Ông đạt được kết quả ngày hôm nay, chính là sự đền đáp lớn nhất cho khoa học, xã hội và đất nước. Sự giúp đỡ nhỏ bé của tôi không đáng nhắc đến”".
"Một lần nữa chúc mừng ông, Giáo sư Hứa, chúc ông sẽ tiếp tục có những đột phá trong lĩnh vực công nghệ, sớm thực hiện được ước mơ của mình! Nào... chúng ta cạn ly!"
Ông ta nhận lấy ly rượu từ người phục vụ bên cạnh, cùng Hứa Vân nâng ly.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Sở Sơn Hà vui vẻ kéo Sở An Tình đến trước mặt, vỗ vai cô và giới thiệu với Hứa Vân:
"Giáo sư Hứa, đây là con gái tôi, An Tình, hai người đã gặp nhau từ lâu rồi."
"Chào thây Hứa."
Sở An Tình cười tươi cúi chào.
Giáo sư Hứa gật đầu, nhìn Sở An Tình thở dài:
"Lần cuối tôi gặp An Tình... đã là mấy năm trước, khi đó vẫn còn là học sinh trung học. Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, giờ đã lên đại học rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận