Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 872: Cô ấy nói dối (4)

Sau khi Lưu Phong nghe xong, suy nghĩ:
"Hoá ra là như vậy.. Nói như vậy, thì việc đi cùng Hoàng Tước đến Copenhagen quả thực là cần thiết. Dù sao Hoàng Tước cũng sẽ không làm hại cậu, nhiều nhất là nói dối cậu, mà đa số đều không có tổn thương, cô ấy chắc chắn sẽ không hại cậu."
"Vậy thì cậu cứ yên tâm đi. Hoàng Tước luôn xuất hiện đúng lúc như vậy, mỗi lần xuất hiện đều có thể cho chúng ta những lời khuyên quan trọng. Cậu xem, không phải là cậu còn đang lo lắng về việc không biết tọa độ thời không là cái gì sao? Nói không chừng, Hoàng Tước ngoài miệng thì nói không thể nói, nhưng trên thực tế cô ấy vẫn dùng hành động để gợi ý và cho cậu câu trả lời."
"Dù sao... Dù sao thì đây cũng là Copenhagen. Đối với nhiều người đam mê khoa học, đây cũng là một thánh địa đáng ghé thăm. Có khi cậu lại thực sự khám phá được điều gì đó sau khi đến đó."
Lâm Huyền gật đầu:
"Cô ấy có lừa dối tôi cũng không sao."
Hắn tạm biệt Lưu Phong rồi rời khỏi phòng thí nghiệm:
"Tôi nợ cô ấy rất nhiều."
Ngày hôm sau, Sân bay Phổ Đông. Lâm Huyền đẩy vali hành lý của cả hai, đi theo sau lưng Hoàng Tước, đi theo tiếng giày cao gót cộc cộc cộc giống như một người hầu nhỏ.
Trông Hoàng Tước rất thoải mái.
Mặc dù hôm nay cô ấy vẫn mặc quần áo phối cùng với đôi giày cao gót ở chân và đôi khuyên tai bằng bảo thạch màu lam gắn trên tai, Trang phục hôm nay của hắn và Hoàng Tước cũng rất bình thường.
Không phải đồ để đi làm việc.
Đeo một chiếc kính râm to, đội mũ vải.
Phong cách ăn mặc giống như một người phụ nữ xuất ngoại đi du lịch.
Nhưng Lâm Huyền vẫn không buông lỏng cảnh giác...
Hắn không nghĩ đây là thời điểm thích hợp để ra nước ngoài, hắn cũng không nghĩ đây là thời điểm thích hợp để đi du lịch.
Nếu không phải là vì đi theo Hoàng Tước, thì Lâm Huyền chắc chắn sẽ không xuất ngoại vào lúc này.
Lời nhắn V V để lại, nói Jask khẩu phật tâm xà, không bao giờ thân thiện như vậy; Kevin Walker, hắn ta cũng đã sớm biết rằng mình muốn bắt Nạt thời gian và không gian, nhưng sau trận đại chiến trên bầu trời, lại không có tin tức gì về hắn. Không biết hắn đang định làm gì; Copernicus cũng vậy, không khó để hắn ta biết chuyện Lâm Huyền chính là người đã giết Quý Tâm Thủy? Nhưng mà hiện tại hắn ta cũng không có bất kỳ hoạt động gì cả; Những người này đều có ý đồ xấu xa ở trong lòng nhưng lại không hề hành động gì cả, điều này lại khiến cho Lâm Huyền cảm thấy lo lắng bất an... chỉ sợ bọn họ họ đều đang ấp ủ âm mưu lớn.
Nhưng mà...
Hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Tước đang xách túi xách sải bước về phía cổng lên máy bay.
Có Hoàng Tước nghiêm túc ở đây, hắn cũng không cần phải lo lắng về sự an toàn của chuyến đi lần này, nhưng hắn vẫn không khỏi thắc mắc mục đích lần này của Hoàng Tước là gì.
Khoang hạng nhất có một lối đăng ký riêng, hoàng Tước ở phía trước kiểm tra vé, Lâm Huyền cũng liếc nhìn qua.
Họ tên: Hoàng Tước...
Tên đúng thật là Hoàng Tước... !
Nhưng mà suy nghĩ ra thì cũng đúng thôi, người phụ nữ này có thủ đoạn giải quyết trung tâm phóng vệ tinh Cửu Tuyền, có thủ đoạn giải quyết máy bay vũ trụ.
So sánh xuống phía dưới, thì việc khiến cho các ngành liên quan làm cho cô một căn cước công dân, một hồ sơ lý lịch, tất nhiên là dễ dàng và không tốn sức hơn nhiều. Lâm Huyền còn muốn nhìn tuổi của cô trên thẻ căn cước.
Nhưng sau khi kiểm tra vé, Hoàng Tước liền trực tiếp cầm lấy chứng minh thư của mình, nhét cùng với vé lên máy bay vào túi xách rồi quay lại nhìn Lâm Huyền:
"Nhìn lén tuổi của phụ nữ là một hành vi rất thô lỗ."
Lâm Huyền xem thường:
"Dù sao thì tuổi tác và họ tên của cô trên căn cước công dân chắc chắn là giả."
Hoàng Tước khẽ cười một tiếng:
"Cũng không hẳn."
Dứt lời, cô tiếp tục nện bước giày cao gót đi lên phía trước.
Oanh !
Lại là cảm giác đẩy vào lưng quen thuộc, chiếc máy bay Boeing cất cánh.
Lâm Huyền không biết mình đã phải cảm nhận cảm giác đẩy này bao nhiêu lần trong khoảng thời gian này nữa, thực sự giống như lời Cao Dương nói, thời gian bọn họ ở trên bầu trời còn dài hơn thời gian ở trên mặt đất.
Chuyến bay thẳng từ Đông Hải đến Copenhagen mất 13 giờ, gần bằng quãng đường bay nửa vòng trái đất.
Ở tốc độ ban đầu của máy bay vũ trụ, chỉ mất 40 phút để bay nửa vòng trái đất, Mà bây giờ, phải cần 13 tiếng dài dang dặc như vậy.
Do chênh lệch múi giờ nên khi hai người hạ cánh xuống Copenhagen đúng vào lúc rạng sáng, hoàn toàn không bị mất cân bằng múi giờ.
Sau khi máy bay hạ cánh, tiến hành xử lý các loại thủ tục xong.
Vẫn là Lâm Huyền đẩy hành lý của cả hai ra khỏi sân bay, đắm mình trong ánh nắng mặt trời, hai người ngẩng đầu nhìn mặt trời không mấy ôn hoà.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Lâm Huyền hỏi.
"Nếu cô đã đến đây thì cô có muốn đến thăm thú chỗ nào không, chúng ta cùng đi."
Nhưng mà, vượt ngoài dự kiến của Lâm Huyền.
Hoàng Tước nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tôi hoàn toàn không hiểu rõ về Copenhagen, cậu muối đi đâu, thì chúng ta liền đi đến nơi đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận