Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 349: Lịch sử bị làm giả (3)

"Vậy thì trên cơ sở này, chúng ta có thể giả mạo một đoạn lịch sử sai sự thật.' Quý Lâm giơ cao cuộn tài liệu trong tay lên:
"Chúng ta chọn một người để công khai tài liệu này, biến hắn ta thành nhà khoa học giả mạo nghiên cứu chất siêu dẫn ở nhiệt độ thường, sau đó cũng giết hắn ta vào lúc 0 giờ 42 phút".
"Phải biết rằng, phản ứng hợp hạch hạt nhân có kiểm soát là chuyện lớn, không giống với phát minh nhỏ của Đường Hân, đây là thứ thực sự có thể thay đổi tiến trình văn minh nhân loại, bất kể đặt trong thước đo lịch sử nào cũng đều chấn động."
"Cái chết của một người cha vĩ đại của phản ứng hợp hạch hạt nhân có kiểm soát như vậy chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách. Nếu Lâm Huyền đúng như chúng ta đoán, có khả năng làm nhiễu loạn lịch sử thì hắn chắc chắn có cách để biết được sự thật về cái chết của người này."
"Trong tình huống hiện tại, Lâm Huyền chắc chắn sẽ muốn mượn cơ hội cái chết của người này để bắt chúng ta ra. Sau này, mỗi khi có nhà khoa học đến, mỗi ngày vào lúc 0 giờ 42 phút, Lâm Huyền sẽ rất để ý, hắn sẽ mai phục chúng ta trước, chờ đến lúc 0 giờ 42 phút chúng ta hành động thì bắt gọn chúng ta."
Quý Tâm Thuỷ gật đầu:
"Tôi hiểu ý cậu, nếu chúng ta giả mạo một nhà khoa học giả nhưng Lâm Huyền vẫn cứu được nhà khoa học giả này thì chứng tỏ hắn thực sự có sức mạnh kỳ diệu nào đó có thể tiên đoán tương lai hoặc biết trước tương lai:
"Để có bằng chứng tuyệt đối vào ngày chúng ta giết nhà khoa học giả đó, chúng ta sẽ tăng thêm hai bảo hiểm."
Quý Lâm nhẹ giọng nói:
"Ngạo Mạn, ông dùng mối quan hệ của mình mời thêm hai nhà khoa học thực sự đến thành phố Đông Hải vào tối đó, cho họ xuất hiện ở ba địa điểm khác nhau với nhà khoa học giả mà chúng ta giả mạo. Đến lúc đó... Hãy xem Lâm Huyền định cứu ai."
"Nếu cuối cùng hắn cứu nhà khoa học giả để tìm ra chúng ta... Tôi nghĩ mọi chuyện không cần phải nói cũng hiểu."
Quý Tâm Thuỷ nghe xong, cười ha ha:
"Quý Lâm à... Đây chính là mục đích cậu cố tình khiêu khích Lâm Huyền đúng không? Chỉ khi để Đường Hân chết trước mặt hắn, để hắn cảm nhận trực tiếp sự khiêu khích thì hắn mới cố gắng mạo hiểm chiến đấu với chúng ta. Nếu không... Hắn làm rùa rụt cổ cả đời thật thì chúng ta cũng bó tay."
Quý Lâm gật đầu:
"Vấn đề bây giờ là để ai đóng giả nhà khoa học giả này?"
"Để Tham Lam đi."
Quý Tâm Thuỷ thuận miệng nói:
"Hắn ta vốn là một kẻ lừa đảo học thuật nhưng tôi đã thay đổi cuộc đời hắn ta, cho hắn ta danh lợi song toàn, thực ra hắn ta hoàn toàn là một kẻ vô dụng. Hưởng thụ nhiều năm như vậy... Cũng nên trả nợ cho tôi rồi."
"Hình như Bạo Thực chưa từng gặp Tham Lam đúng không?"
Quý Lâm hỏi.
"Chưa."
Quý Tâm Thuỷ cười nói:
"Hắn ta càng vô giá trị hơn, chỉ là một kẻ thô lỗ lái xe đâm người mà thôi... Lần này cùng dùng luôn đi. Nếu chỉ cần hy sinh hai người bọn họ là có thể bắt được bằng chứng Lâm Huyền làm nhiễu loạn lịch sử... Thì đây là một vụ làm ăn rất hời."
"Vậy thì quyết định như vậy, tôi sẽ liên hệ bảo họ đến Đông Hải."
Quý Lâm vẫy tay rồi đi về phía cầu thang ở giữa sân thượng. "Đông Hải à... Lại sắp không yên rồi."
Quý Tâm Thuỷ thở dài, cũng quay người khỏi lan can trên sân thượng:
"Nhiều năm như vậy, tôi vẫn rất thích thành phố này. Ngoài Brooklyn, nơi tôi thích nhất chính là Đông Hải... Thật sự không muốn để nơi đó nhuốm máu tươi nhiều như vậy."
"Cũng không nhiều máu lắm."
Quý Lâm kéo cửa sắt cầu thang, đi vào:
"Sau màn kịch giả thành thật ở 0 giờ 42 phút lần này...
"Lần tới là đến lượt Lâm Huyền rồi."
Hắn ta biến mất trong bóng tối của cầu thang, cánh cửa sắt dân khép lại dưới sức gió đêm! Rầm!...
Trong biệt thự của Sở Sơn Hà, cánh cửa phòng trong bị đá văng ra.
“Tô! Tú! Anhl".
Tô Tô hét lớn tên người phụ nữ trên ghế sofa, tức giận:
"Tại sao lại đóng băng thẻ của em chứ!"
Tô Tú Anh không quan tâm, chậm rãi uống một ngụm trà, đặt tách trà lên bàn trà.
Sau đó mới bình tĩnh nhìn Tô Tô đang nổi gân xanh:
"Anh rể bảo em đi xem mắt, chưa nói hết câu đã cúp điện thoại, đóng băng thẻ của em thì sao nào?"
"Không phải, tại sao chị lại đóng băng thẻ của em! Các người có quyền gì chứ."
.
Tô Tô chỉ vào người chị gái hơn mình hai mươi tuổi trước mặt, sau đó nhanh chóng đi vòng ra trước ghế sofa, chống nạnh:
"Chị và Sở Sơn Hà lợi hại lắm phải không? Còn coi trọng pháp luật không! Tùy tiện đóng băng thẻ ngân hàng của người khác là sao hả?"
"Hừ.”
Tô Tú Anh khẽ hừ một tiếng:
"Vô lễ như vậy mà còn gọi tên anh rể? May mà Sơn Hà tốt tính, nếu là chị thì đã tước hết cổ phần của em rồi! Ngoài anh ấy ra, ai lại coi mấy nghìn tệ tiền tiết kiệm của đứa con nít như em là cổ phần chứ?"
"Chị vô lý quá, em không nói chuyện với chị nữa!"
Tô Tô tức giận đi khắp nhà một vòng, cuối cùng lại chạy xuống:
"Anh rể tôi đâu!"
"Không có nhà.' Tô Tú Anh nhàn nhạt nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận