Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 95: Tác dụng phụ (2)

Lâm Huyền suy nghĩ một chút.
Hắn nghĩ đến khả năng [khoang thuyền ngủ đông]...
"Nhưng mà thế giới tương lai mà C C ở căn bản không có thứ gọi là [khoang thuyền ngủ đông]... Theo lý mà nói, con gái của Sở Sơn Hà không thể nào ngồi [khoang thuyền ngủ đông] để sống đến 600 năm sau được."
Trước khi hắn đổi tên mèo Kha Kha thành mèo Rhine, trong giấc mơ căn bản không hề có mèo Rhine, chỉ có mèo Kha Kha.
Cho nên, cho dù là ngày mai, giáo sư Hứa Vân phát minh ra [khoang thuyền ngủ đông] thì cũng không thể giải thích được tại sao trong giấc mơ ngày hôm qua lại xuất hiện C C.
[Hiệu ứng cánh bướm do biến động thời gian và không gian tạo ra không thể xuất hiện ở tương lai trước khi biến động thời gian và không gian xảy ra. ].
Nhưng mà...
Chẳng có gì là tuyệt đối cả.
"Vẫn nên xác nhận chứng thực trước rồi hãng kết luận."
Bất kể là xác nhận từ C C hay xác nhận từ con gái của Sở Sơn Hà... Tóm lại, Lâm Huyền cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Có lẽ những ký ức "không thuộc về cô ấy "vụn vặt rời rạc" mà C C nói mới là chìa khóa giải đáp.
Hắn đứng dậy.
Lấy tấm thiệp mời phải giao cho giáo sư Hứa Vân. Tấm thiệp mời tiệc ăn mừng của Trương Khánh này không được niêm phong bằng sáp nên có thể mở ra.
Lâm Huyền mở tờ giấy gấp ra.
Bên trong là lời mời theo mẫu, đầu tiên viết tên giáo sư Hứa Vân, sau đó có chữ in đậm chú thích thời gian và địa điểm của tiệc ăn mừng.
Tối ngày kia lúc tám giờ rưỡi, hội quán Victoria thành phố Đông Hải.
"Nhanh chóng đưa cho giáo sư Hứa Vân thôi, không biết ông ấy có đến tham dự không"...
Hắn đi taxi đến trường Đại học Đông Hải.
Vì Hứa Vân nổi tiếng nên bên gác cổng không cho người ngoài vào tùy tiện nữa, đặc biệt là phóng viên báo chí gì đó đều không cho vào, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến công việc của giáo sư Hứa Vân.
Lâm Huyền vẫn dựa vào khuôn mặt không khác gì sinh viên đại học để trà trộn vào.
Vào tòa nhà thí nghiệm.
Lâm Huyền đến phòng thí nghiệm của giáo sư Hứa Vân.
Kết quả là Hứa Vân không có ở đây...
Gọi điện liên lạc mới biết, Hứa Vân đang ở bệnh viện trông con gái.
Lâm Huyền nhìn tấm thiệp mời trên tay...
Luôn cảm thấy nói qua điện thoại không được lịch sự và trang trọng lắm, hay là chạy thêm một chuyến, đích thân đưa tận tay.
Nghĩ cũng phải.
Bây giờ Hứa Vân đã thành công rồi, chất lỏng làm đầy [khoang thuyền ngủ đông] cũng đã nghiên cứu xong, đúng là không cần phải ngày nào cũng chui rúc trong phòng thí nghiệm nữa.
Có thời gian này, chắc chắn ông ấy phải dành nhiều thời gian hơn để ở bên con gái đang là người thực vật.
Lâm Huyền lại đi taxi đến bệnh viện trực thuộc Đại học Đông Hải, sau đó đến phòng bệnh của Hứa Y Y.
Phòng bệnh rất sạch sẽ.
Hứa Vân vừa làm động tác kéo giãn cơ cho Hứa Y Y, vừa cười nói chuyện với con gái.
Kể về thành quả nghiên cứu của ông ấy.
Nói với con gái rằng sẽ sớm có thế hệ đầu tiên của [khoang thuyên ngủ đông] đơn giản, đến lúc đó có thể ngủ đông đến tương lai để chữa bệnh, có thể tỉnh lại để sống cuộc đời của mình.
Thấy Lâm Huyền đi vào, Hứa Vân cười tươi vẫy tay, bảo Lâm Huyền lại gần.
Sau đó nắm tay con gái, mỉm cười nói:
"Y Y, đây là ân nhân mà chúng ta nên cảm ơn nhất, Lâm Huyền. Cho dù là thành quả nghiên cứu của bố hay hy vọng tỉnh lại của con, thực ra đều là công lao của Lâm Huyền."
"Y Y... Đến ngày con tỉnh lại, đứng dậy bắt đầu cuộc sống mới, có lẽ bố không còn nữa, con phải nhớ thường xuyên đến thăm anh Lâm Huyền. Hoặc là đợi con ngủ đông tỉnh lại... Biết đâu con lại phải gọi anh Lâm Huyền là chú."
Nói xong.
Hứa Vân và Lâm Huyền đều không nhịn được cười.
Phải xem Hứa Y Y ngủ đông bao lâu nữa, nếu ngủ đông năm sáu mươi năm rồi mới giải đông để chữa bệnh... Đến lúc đó có thể gọi Lâm Huyền là ông rồi, nếu ngủ đông hai ba trăm năm rồi mới giải đông, vậy có thể đốt tiền giấy với cả thắp hương cho Lâm Huyền rồi.
"Thầy Hứa, thực ra đến lúc đó thầy có thể ngủ đông cùng Hứa Y Y, như vậy ở tương lai Y Y tỉnh lại, hai người vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau."
Tuy nhiên...
Hứa Vân lại cười hiền từ lắc đầu:
"Thực ra có một chuyện mà đến giờ tôi vẫn chưa công bố với toàn thế giới. Nhưng giấy không gói được lửa, đợi đến khi luận văn của tôi hoàn thành và công bố, các nhà khoa học và viện nghiên cứu sớm muộn gì cũng phát hiện ra chuyện này...
Ông ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, ánh mắt có chút cô đơn:
"Cậu biết không..."
"Tác dụng phụ lớn nhất của ngủ đông là gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận