Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 1818: Hồi sinh đi, V V của ta (2)

"Đây đúng là giấc mơ từ nhỏ của tôi! Hãy nhìn xem... Quá tuyệt vời! Nguồn năng lượng được cung cấp từ pin hạt nhân, vĩnh viễn không cạn kiệt, vì vậy đèn ở đây có thể sáng hàng ngàn năm mà không tắt, không cần lo lắng về vấn đề tiết kiệm năng lượng."
"Còn những thiết bị và linh kiện này, bất cứ nơi nào có thể sử dụng hợp kim hafnium đều được sử dụng. Những chỗ không thể dùng vật liệu cứng thì dùng loại nhựa mới chống ăn mòn và lão hóa, có thể dùng hàng trăm năm mà không hề hỏng hóc."
"Lâm Huyền, cậu vừa mới tỉnh lại không lâu, có thể chưa hiểu rõ về khoa học vật liệu thời đại này. Bây giờ, nhựa phát triển vượt bậc, những loại nhựa mới không thua kém hợp kim hafnium về độ bền đâu."
"Tất nhiên, tôi chỉ nói về độ bền, chứ không phải độ cứng và độ chắc chắn. Hợp kim hafnium vẫn là vua trong lĩnh vực đó. Nhưng dù sao, việc nhựa phát triển đến mức này, cậu không thấy thần kỳ sao?"
Tuy nhiên Lâm Huyền lắc đầu:
"Tôi không thấy có gì quá thần kỳ. Tôi không biết hồi nhỏ ông học thế nào ở Mỹ, nhưng ở Long Quốc, chúng tôi từ nhỏ đã gọi túi ni lông là rác thải trắng, nói rằng nó chôn dưới đất hàng chục, hàng trăm năm cũng không phân hủy."
"Vì vậy, giờ ông nói với tôi rằng nhựa có thể tồn tại hàng trăm năm mà không bị lão hóa, tôi chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Có lẽ là vì hồi nhỏ tôi đã bị nhồi quá nhiều thông tin kiểu này rồi, nên giờ thấy nó cũng là lẽ thường."
Jask nhún vai:
"Không phân hủy hoàn toàn và không bị lão hóa trong quá trình sử dụng là hai chuyện khác nhau đấy. Và hơn nữa, nhựa chỉ là một thuật ngữ chung, giữa các loại nhựa cũng có sự khác biệt. Một số loại có thể tái chế và phân hủy nhanh chóng, còn một số có thể bền vững đến hàng trăm năm."
"Thôi bỏ qua chuyện này đi. Tôi chỉ bất ngờ vì... Einstein đã xây dựng căn cứ bí mật này quá đỉnh!"
"Có vẻ như bất kỳ ai làm kỹ thuật cũng đều mơ về một căn cứ bí mật riêng nhỉ? Theo lý, với một người không cần ăn uống, sống mãi như Einstein, chẳng cần thiết phải có những trang bị hoành tráng thế này. Cho ông ấy một cái quan tài cũng đủ nằm vài trăm năm mà không chết."
Lâm Huyền bước theo Jask, tiếp tục đi sâu vào bên trong:
"Nhưng ông đừng quên, dù bị hạt thời không tấn công và cơ thể có thay đổi, Einstein vẫn là..."
"Về bản chất, ông ấy vẫn là một con người."
Ngừng lại một chút. Lâm Huyền tiếp tục nói:
"Chỉ cần là con người thì sẽ có cảm xúc, có nhu cầu, và cũng sẽ phạm sai lầm, sẽ hối hận và cảm thấy tội lỗi."
Hắn chỉ vào đống thực phẩm đóng hộp, nước uống và khoang ngủ đông ở góc phòng:
"Ông nhìn xem, mấy thứ này Einstein hoàn toàn không cần đến, nhưng ông ấy vẫn chuẩn bị đầy đủ."
"Điều đó cho thấy rằng ông ấy vẫn coi mình là con người, không xem mình là thần thánh, cũng không kiêu ngạo như Turing muốn làm người phán xét hay người quan sát. Ông ấy luôn đứng về phía nhân loại."
"Ừm..."
Jask xoa cằm, lắc đầu:
"Tôi thì lại nghĩ khác cậu một chút."
Ông ấy quay lại, nhìn Lâm Huyền:
"Tôi đã tiếp xúc với Einstein nhiều hơn cậu, ông ấy là một người rất lý trí, không cảm tính như cậu nghĩ đâu."
"Tất nhiên, con người sẽ thay đổi. Có thể Einstein mà cậu gặp năm 1952 rất cảm tính. Nhưng qua nhiều năm, Einstein mà tôi biết ở Câu Lạc Bộ Thiên Tài đã trở nên cực kỳ lý trí."
"Ông ấy sẽ không chuẩn bị thức ăn, nước uống hay khoang ngủ đông một cách dư thừa như vậy. Với người mang trong mình những tham vọng lớn như ông ấy, những nhu cầu cơ bản như ăn uống, ngủ nghỉ không còn quá quan trọng."
"Nên tôi nghĩ... lý do những thứ này có mặt ở đây..."
"Liệu có thể là, Lâm Huyền, tất cả những thứ này, thực phẩm, nước uống, khoang ngủ đông, đều là Einstein chuẩn bị cho cậu không?"
Lâm Huyền dừng lại, chỉ vào mình:
"Cho tôi?"
Hắn bật cười như thể vừa nghe một trò đùa:
"Cho Lâm Huyền? Hay cho Douglas?"
"Điều đó thì không rõ."
Jask nhún vai:
"Trên đường đến đây, cậu chẳng phải đã kể cho tôi nghe về những gì xảy ra vào năm 1952 sao? Einstein vẫn rất mong chờ được tái ngộ với Douglas."
"Dù ông ấy không thể thấy trước tương lai sẽ gặp lại Douglas, nhưng ông ấy thà nghi ngờ chính mình còn hơn là nghĩ rằng Douglas đang lừa dối ông ấy."
"Vì vậy, ông ấy đã sử dụng hạt thời không và cái lò nướng nhỏ để giữ gìn chiếc đồng hồ cho cậu, và để trang trại luôn giữ nguyên dáng vẻ của năm 1952, sợ rằng cậu sẽ lạc đường."
"Nghĩ theo hướng này, việc ông ấy chuẩn bị thực phẩm, nước uống và khoang ngủ đông, những thứ mà chỉ con người mới cần, rất có thể là để chuẩn bị cho Douglas, hay nói cách khác là cho cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận