Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 737: Trận chiến cuối cùng ! chúng ta gặp nhau trên bầu trời ! (6)

Vẫn sâu hút xanh thẳm như cũ.
"Cô nói thật cho tôi biết đi, hành động lần này, rốt cuộc có nguy hiểm hay không."
Lâm Huyền biểu lộ rất chân thành:
"Tôi hy vọng cô nghiêm túc trả lời vấn đề này của tôi, đừng nói thêm một câu đố nữa, cô đã biết tất cả mọi chuyện, trong lòng cũng biết rõ, giống như là một người du hành từ tương lai đến đây."
"Như vậy. .. Có lẽ cô đã biết tất cả mọi việc sẽ phát triển như thế nào, sẽ phát sinh những chuyện gì, sẽ có kết cục như thế nào."
"Tôi hy vọng cô nói thật cho tôi, tôi có thể cam đoan với cô, cho dù cô có xác thực là sẽ gặp nguy hiểm, tôi cũng vẫn sẽ đi, nhưng mà hãy để đám người Cao Dương, Ngụy Thành, Sở An Tình lại. V V... cô biết đấy, siêu cấp trí tuệ nhân tạo của tôi có thể điều khiển được tất cả, bao gồm cả điều khiển máy bay vũ trụ và cánh tay robot, còn đánh tin cậy hơn nhân loại nhiều."
"Nếu như bởi vì sự co dãn của thời gian và không gian khiến cô không thể nói ra, vậy tôi hy vọng cô có thể dùng một cách thức khác để ba người bọn họ không đi lên vũ trụ. Đối với bọn họ mà nói Hạt thời gian và không gian không hề có tác dụng gì, chỉ cần Lưu Phong chỉ đường cho V V là được, chỉ có tôi và Lưu Phong là thật sự muốn Hạt thời gian và không gian này... Thậm chí, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, tôi hy vọng cô cũng không cần đi."
Hoàng Tước nghe Lâm Huyền kể xong, cúi đầu cười cười.
Hoàng Tước thở dài ra một hơi.
"Cậu thay đổi rồi, Lâm Huyền."
"Tôi vẫn luôn như vậy."
Lâm Huyền nói:
"Cậu trở nên... biết quan tâm người khác."
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Lâm Huyền:
"Cho nên, đừng vòng vo, trực tiếp nói cho tôi đáp án đi."
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bệ phóng tên lửa ở ngoài cửa sổ, vén lọn tóc đang bay ra sau tai:
Cô dừng một chút, tiếp tục nói:
Sắc mặt trở nên nghiêm trọng:
"Tôi không biết."
Nụ cười trên mặt biến mất.
Khoảng thời gian này, sự co giãn của thời gian và không gian đã gia tăng.
Lâm Huyền nheo mắt lại, nhìn cô.
Quả nhiên.
"Tất cả mọi chuyện... Cũng sớm khác xa với lịch sử mà tôi biết."
Đổi lại là trước đây thì Hoàng Tước sẽ không bao giờ đưa ra câu trả lời rõ ràng như vậy... Mặc dù câu trả lời vẫn chưa rõ ràng nhưng ít ra thì vẫn có thể hiểu và giao tiếp bình thường.
"Bao gồm hết tất cả những thứ này sao?"
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Cho nên...
Cô còn dùng hai chữ lịch sử.
Hoàng Tước, chính là một người du hành thời gian đến từ tương lai.
Cô không phủ nhận.
Lâm Huyền chỉ cái bệ phóng bên ngoài, chỉ cái mô hình Địa Câu mà Lưu Phong mới vừa dùng qua:
"Vậy là cô đã biết đến sự tồn tại của Hạt thời gian và không gian, có lẽ cô cũng đã nhìn thấy nó. Nhưng đối với Hạt thời gian và không gian sắp tới thì cô lại không biết, cho nên bắt đầu từ con máy bay vũ trụ, bắt đầu từ việc thành lập đội ngũ chúng tôi, mọi thứ... đầu là một lịch sử hoàn toàn mới."
"Không, không phải lịch sử."
Lâm Huyền nhìn cô:
"Chúng ta đang hướng một cái tương lai hoàn toàn mới, nhưng lại chưa biết kết quả."
Sắc mặt của Hoàng Tước không thay đổi.
Không nói bất kỳ cái gì, cũng không trả lời.
"Được.
Lâm Huyền gật gật đầu.
Hắn biết, nếu Hoàng Tước có thể nói, chắc chắn đã nói từ lâu rồi.
"Một vấn đề cuối cùng."
Lâm Huyền khẽ nói:
"Trong cái đội ngũ này, Ngụy Thành là người điều khiển không thể thay thế, tôi và Lưu Phong là người nhất định phải đi; Cao Dương có lẽ là bảo hiểm mà cô gọi tới để điều khiển cánh tay robot, hoặc là nếu như tôi không chủ động nhắc đến Cao Dương, thì cậu ta cũng không nhất định phải đến, nhưng sự thật đã chứng minh cậu ta thực sự hữu dụng."
"Nhưng mà, chỉ có duy nhất Sở An Tình, cô ấy cũng không phải là người không thể thay thế, cũng không phải là người không thể thiếu. Sự xuất hiện của cô ấy rất kỳ quái, hơn nữa còn là do cô đặc biệt gọi cô ấy đến, nhưng cô lại không sắp xếp cho cô ấy bất kỳ một cái nhiệm vụ cụ thể nào, cô ấy chính là người có cũng được mà không có cũng không sao, vậy tại sao phải đặc biệt gọi cô ấy đến?"
"Làm linh vật sao? Làm tiểu vui vẻ sao? Hiển nhiên là không phải chứ? Tại sao trên máy bay vũ trụ phải có một linh vật? Nhưng cô ấy đã ở trên máy bay vũ trụ, thì chắc chắn phải có lý do gì đó để cô ấy xuất hiện ở đây đúng không?”
"Hơn nữa, dùng một con máy bay vũ trụ để đuổi theo một Hạt thời gian và không gian không chịu ảnh hưởng bởi ngoại lực, không có quỹ đạo hoạt động bình thường, từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy kế hoạch này quá mức điên cuồng. Rất dễ bị mất dấu, bỏ lỡ, mất dấu mục tiêu."
"Tôi nghĩ rất lâu, trong khoảng thời gian này khi tôi càng hiểu rõ hơn về Hạt thời gian và không gian, tôi lại càng cảm giác được chuyện này quá kỳ quái. Đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại với nhau, nghĩ tới nghĩ lui, tôi cũng chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng!"
“Hoàng Tước, nhìn tôi."
Lâm Huyền gọi thẳng tên của người phụ nữ này, nhìn thẳng vào hai con mắt màu xanh lam của cô:
"Hạt thời gian và không gian kia... đến để tìm Sở An Tình?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận