Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 52: Diễn xuất (2)

"Thôi, không nghĩ nhiều nữa” Lâm Huyền đi thẳng tới C C.
Là người hay ma, chỉ cần gỡ mặt nạ xuống sẽ biết rõ!
"Chào.
Lâm Huyền đứng sau lưng C C, chào một câu, nhìn C C quay lại:
"Chuyên gia mã hóa?”
C C nhìn Lâm Huyền từ trên xuống dưới, không nói gì.
Một lúc sau, cô mới gật đầu nhẹ:
"Anh tên gì?"
Lâm Huyền cười nhẹ:
"Trong giới đều gọi tôi là Đại Kiểm Miêu, cô cứ gọi tôi là Kiểm ca."
Nói xong, hắn chỉ vào chiếc xe tải bên đường:
"Xe ở bên kia, đi theo tôi."
Rồi hắn quay đầu đi - Bốp!
Một bàn tay trắng trẻo giữ chặt vai Lâm Huyền, khiến hắn không thể động đậy.
"Anh tên là Đại Kiểm Miêu?"
"Đúng vậy."
Lâm Huyền không quay đầu.
"Trong giới đều gọi anh là Đại Kiểm Miêu?"
"Đúng."
C C nhìn chằm chằm vào Lâm Huyền:
"Nhưng mặt của anh không hề to, tại sao người ta gọi anh là Đại Kiểm Miêu?”
Một làn gió nóng mùa hè thổi qua, làm bay dải ruy băng đỏ trên tóc C C, làm tung một góc áo choàng của cô.
Cả hai người đều không nói gì.
Nhưng không khí càng trở nên căng thẳng.
Lâm Huyền đột nhiên nhận ra... hắn đã đánh giá quá thấp việc "đóng giả Đại Kiểm Miêu".
Đây không phải là vấn đề mà một chiếc mặt nạ có thể giải quyết.
Dùng mặt nạ Ultraman để lừa Đại Kiểm Miêu là vì Đại Kiểm Miêu ngốc, không thực sự liên quan nhiều đến chiếc mặt nạ.
C C thông minh như vậy, ít nhất có hơn 800 mưu kế hơn Đại Kiểm Miêu.
Dù cô không biết mặt, tên, giọng nói của Đại Kiểm Miêu... nhưng bằng trực giác, cô cũng có thể cảm nhận được Lâm Huyền không giống một kẻ liều mạng, càng không giống một kẻ sẽ đi cướp ngân hàng.
Nhưng may mắn thay, hiện tại cô chỉ nghi ngờ, chưa hoàn toàn vạch trần hắn.
Vẫn còn kịp để cứu vãn. ...
Lâm Huyền đứng thẳng người, từ từ quay đầu lại.
C C tay phải giữ vai Lâm Huyền, tay trái chạm vào báng súng ở eo...
"Gọi là Đại Kiểm Miêu thì nhất định mặt phải to à?"
Lâm Huyền nhìn C C.
"Nếu không thì sao?"
C C nhìn Lâm Huyền. "Vậy cô tên gì?
"C C".
"Nếu theo logic của cô, cô nên tên là AA, chứ không phải C C !"
Bốp!
Lâm Huyền gạt tay ra khỏi vai mình, không để cô nói thêm, rồi bước nhanh về phía xe tải:
"Có đi thì đi! Dù không có chuyên gia mã hóa như cô, tôi cũng có thể dùng C4 mở đường mà cướp."
Lâm Huyền ngồi vào ghế lái, đóng cửa, lập tức đạp ga, khơi động xe !
"Đợi đã !"
C C nhanh chóng chạy tới.
Rồi mở cửa ghế phụ, ngồi vào.
Cô khoanh tay, im lặng, rõ ràng rất không phục.
Lâm Huyền chìa tay phải ra:
"Đưa súng cho tôi."
"Đưa cho anh thì tôi dùng gì?"
C C khinh bỉ mỉa mai.
"Cô dùng khẩu trong tóc."
C C trợn mắt nhìn Lâm Huyền.
Cuối cùng...
Cô đặt khẩu súng ở eo vào tay Lâm Huyền.
Rồi tháo dải ruy băng đỏ cột tóc... Xào xạc.
Mái tóc dài mượt mà xõa xuống, như dòng thác đổ, một khẩu súng đen xuất hiện trong tay C C.
Cô dùng môi ngậm dải ruy băng đỏ, hai tay nắm chặt tóc, rồi dùng ruy băng buộc lại.
Lâm Huyền lặng lẽ quan sát tất cả...
Đây có lẽ là lý do cô dùng ruy băng để buộc tóc, không dùng dây chun. Chỉ cần kéo là mở, không lạ gì khi lần trước Đại Kiểm Miêu bị bắn vào đầu ngay lập tức.
Lâm Huyền cầm lấy khẩu súng trong tay.
Thành thạo tháo băng đạn, đếm số đạn, lắp lại, lên nòng, lật ngược, cài vào thắt lưng, toàn bộ quá trình chưa đến 1 giây.
Rồi nhìn về phía trước, tự mình lái xe.
Bề ngoài im lặng.
Nhưng trong lòng thực sự thở phào nhẹ nhõm.
May quá, có vẻ như đã qua mặt được. Hiện tại, kế hoạch vẫn suôn sẻ.
Lợi thế lớn nhất của Lâm Huyền là hắn có thể thử lại vô số lần trong giấc mơ, thất bại vô số lân.
Những lần thử và kiểm tra này giúp hắn tích lũy được thông tin gần như toàn diện.
Nhớ lại lần đầu gặp Đại Kiểm Miêu và C C, hắn bị họ lừa đến chóng mặt, ai cũng có thể bắn chết hắn.
Nhưng sau ba bốn lần khám phá, hắn đã hiểu rõ từng chi tiết của mọi việc.
Khoảng cách thông tin khổng lồ này đủ để hắn nắm bắt mọi người. Tình huống vừa xảy ra, thực sự có chút khác với kế hoạch của Lâm Huyền, hắn không ngờ C C sẽ nghi ngờ hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng điều này không quan trọng.
Với một loạt thao tác của hắn, không chỉ qua mặt thành công, mà còn có được đạo cụ quan trọng nhất - Súng.
Nếu không có súng, hắn thực sự không biết làm sao vượt qua ba đàn em đó. ...
Suốt chặng đường, cả hai không có bất kỳ giao tiếp nào.
Ultraman và mèo Rhine cứ nhìn thẳng về phía trước...
Không biết những người qua đường nhìn thấy chiếc xe tải kỳ lạ này sẽ nghĩ gì.
Chẳng mấy chốc, đã đến nơi.
Lâm Huyền rút súng ở thắt lưng, ra hiệu cho C C xuống xe:
"Theo tôi, mang theo máy tính của cô."
Xuống xe.
Lâm Huyền và C C không ngừng tiến về phía cửa ngân hàng.
Một đàn em mặc đồ đen đang loay hoay ở cửa, ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, mặt ngơ ngác:
"Anh !"
Pằng !
Một viên đạn trúng ngay giữa trán! Máu văng khắp tường!
"Phát súng đẹp."
C C khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận