Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 228: Đông Hải 007 (3)

Nhờ sự thúc đẩy của mọi người, biệt danh Đông Hải 007 này coi như đã thực sự nổi tiếng.
May là vào ban đêm, cộng thêm các video đều không quá rõ nét nên không nhìn rõ được người ngồi trên xe là ai.
Nhưng... đối với những người quen biết Lâm Huyền và biết chiếc xe này thì chắc chắn không thể giấu được.
Như Cao Dương đã nói:
"Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, cho dù cậu có hóa thành tro thì tớ vẫn nhận ra cậu! Cho dù cậu có bị làm mờ thì tớ chỉ cần nheo mắt nhìn qua những khối màu đó là có thể nhận ra cậu!"
"Không có chuyện gì khác thì tớ cúp máy đây."
"Có chuyện có chuyện! Hỏi cậu chuyện về nhà ăn Tết."
Đâu dây bên kia, Cao Dương không còn đùa giỡn nữa, nghiêm túc nói:
"Năm nay cậu tự về nhà ăn Tết đi, tớ không về với cậu được."
"Sao vậy?"
"Nhà có chút chuyện, hôm qua một người chú mất rồi, hôm nay tớ phải về... Dứt khoát xin nghỉ phép luôn, nghỉ qua Tết, đến mùng 7 mới quay lại."
"Vậy thì kỳ nghỉ của cậu cũng không ngắn đâu nhỉ..."
Lâm Huyền ngáp một cái, cũng không để ý.
Đông Hải và quê của hai người là thành phố Hàng, vốn không xa nhau.
Đã là chuyện nhà Cao Dương thì cứ về trước đi, cũng không nhất thiết phải hai người đi cùng nhau.
"Vậy cậu về trước đi, chiều tớ còn phải đến công ty một chuyến, không tiễn cậu được."
"Ừ, đừng quên buổi họp lớp nhé! Buổi họp lớp mùng 5."
Cao Dương cười hì hì nhắc nhở:
"Cậu không biết đâu... rất nhiều bạn nữ liên lạc được đều hỏi tớ về tình hình hiện tại của cậu đó! Còn hỏi tớ cậu có bạn gái chưa?"
"He he, đến buổi họp lớp cậu phải cẩn thận đấy!"
Nói xong, Cao Dương cúp máy.
Lâm Huyền xem lịch.
Ngày 15 tháng 1 năm 2023.
Ngày 24 tháng Chạp âm lịch.
Còn sáu bảy ngày nữa mới đến Tết Nguyên đán, Cao Dương về sớm thật.
Ngày họp lớp cấp 3 là mùng 5 Tết.
Còn sớm lắm.
Ting ting.
Vừa đặt điện thoại xuống thì WeChat lại reo lên.
Cầm lên xem, hóa ra là tin nhắn của Sở An Tình.
Sở An Tình: [Video].
Sở An Tình: [Học trưởng Lâm Huyền! Đây là anh và chị Triệu Anh Quân đúng không! Em đã thấy chị ấy lái chiếc xe màu xanh lam đó.].
Lâm Huyền thậm chí không cần mở video này ra... Hắn đã xem bìa ánh trăng, Bentley, cầu cao tốc này vô số lần rồi. Hắn nhắn tin giải thích tình hình lúc đó cho Sở An Tình.
Sở An Tình tỏ ra rất kinh ngạc:
"Đây... Đây còn ghê gớm hơn cả phim điện ảnh, thảo nào mọi người đều nói anh là Đông Hải 007! Học trưởng, anh lái xe giỏi lắm sao?"
"Biết chút thôi."
"Ha ha ha! Lát nữa anh có thể cho em trải nghiệm thử không?”
"Phải hỏi chiếc Bentley đó có đồng ý không đã."
"Bentley nói thế nào?”
"Bentley chết rồi."
Kết thúc cuộc trò chuyện với cô gái vui vẻ này, Lâm Huyền dọn dẹp một chút rồi đến công ty làm việc.
Công ty cũng như nổ tung, mọi người đều đang bàn tán về chuyện "Đông Hải 007"bay qua Đông Hải".
Mọi người đều đã thấy chiếc xe này ở bãi đỗ xe ngầm, tất nhiên đoán được người ngồi trên xe là Triệu Anh Quân và Lâm Huyền.
Vì vậy, Lâm Huyền vừa bước vào cửa đã cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình rất kỳ lạ, đây vẻ cười xấu xa.
"Sao vậy?"
Lâm Huyền bị ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến có chút không thoải mái.
“Ghê nha.”
Vương ca ở bộ phận thị trường đi tới vỗ vai Lâm Huyền, vẻ mặt đầy sùng bái:
"Cậu đúng là giỏi thật! Bao nhiêu năm rồi Triệu tổng chưa bao giờ đi làm muộn... Hôm nay lại bị cậu làm cho đi muộn.”
"Gọi là bị tôi làm cho đi muộn là sao? Tôi cũng là nạn nhân mà..."
Hôm qua tên côn đồ đó dùng nòng súng chọc Lâm Huyền mấy lần, bây giờ da đầu vẫn còn hơi đau.
"Triệu tổng đi bệnh viện rồi."
Chị Quyên - trưởng nhóm thiết kế cười đi ngang qua, nói với Lâm Huyền:
"Chị ấy bị thương ở chân một chút nhưng không sao, chắc chiều sẽ đi làm."
Lâm Huyền gật đầu:
"Chắc là bị đụng rồi."
"Cậu đụng à?"
"Vương ca thò đầu ra.
"Xe đụng..."
Lâm Huyền rất bất lực:
"Vương ca ơi, sao lời nào đến miệng anh cũng biến chất hết vậy?"
"Lúc đó tình hình quá nguy hiểm, tôi cũng nhất thời mất bình tĩnh nên không phanh kịp, lúc đầu tôi không hề nghĩ đến chuyện sẽ bay qua cầu cao tốc, đây đâu phải chơi game..."
Vương ca cười hì hì, vòng tay qua vai Lâm Huyền. Kéo hắn đến góc đại sảnh, nhỏ giọng nói:
"Cậu nhóc này... Tôi theo Triệu tổng từ lúc mới khởi nghiệp, tôi còn không hiểu tính chị ấy sao? Tôi nói cho cậu biết nhé, bấy lâu nay Triệu tổng chưa từng đi riêng với bất kỳ người đàn ông nào! Cậu là người đầu tiên, cũng là người duy nhất đấy!"
"Tài xế không phải người à?"
"Tài xế là tài xế, cậu là cậu. Này, tôi nói cậu sao không hiểu ra, cậu không nghĩ là tôi muốn nói Triệu tổng yêu cậu chứ!"
"Vậy rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"Triệu tổng rất tin tưởng cậu! Điều này rất khó có được!"
Vương ca dùng vẻ mặt nghiêm túc áp sát lại:
"Tôi có một tin tốt muốn tiết lộ cho cậu."
"Tin gì?"
"Sáng nay, tôi đến bệnh viện thăm Triệu tổng, chị ấy nói bây giờ công ty có nhiều việc, chị ấy thường xuyên xử lý công việc hơi bận, đang cân nhắc xem có nên đề bạt một thư ký lên không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận