Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 232: Quay ngược thời gian (2)

"Tôi biết chứ."
Giọng điệu của C C không có gợn sóng gì:
"Hôm nay có tổng cộng hai xe chở rác đến ngân hàng Thái Mỗ, vận chuyển két sắt vào nhà máy rác, két sắt của Lâm Huyền nằm trong xe chở rác nào cũng không có gì lạ, đây không phải là chuyện gì to tát, cứ đợi thêm một lúc nữa là được."
Lâm Huyền mỉm cười:
"Không đợi được đâu."
"Tại sao?”
"Bởi vì thế giới này sẽ bị hủy diệt vào lúc 0 giờ 42 phút."
"Ha ha."
C C không nhịn được cười thành tiếng, quay đầu đi:
"Anh thật biết đùa."
"Trước đây cô không cũng cho rằng những mảnh ký ức đó của cô là chuyện đùa sao?"
Lâm Huyền phản bác:
"Trong đầu cô có rất nhiều mảnh ký ức không thuộc về thế giới này, cô có thể chấp nhận chuyện kỳ lạ như vậy, tại sao lại không thể chấp nhận chuyện thế giới sẽ bị hủy diệt vào lúc 0 giờ 42 phút chứ?”
"Tôi đã nói với cô rất nhiều chuyện, thậm chí còn xuất hiện trong những mảnh ký ức của cô, lẽ ra cô phải hiểu rằng tôi sẽ không giỡn với cô về chuyện này.' Lâm Huyền nói xong.
C C vẫn không tin:
"Ngay cả khi những gì anh nói là sự thật... Thì có ý nghĩa gì chứ? Anh có thể ngăn chặn thế giới bị hủy diệt vào lúc 0 giờ 42 phút không?"
"Không thể."
"Vậy thì tại sao chúng ta phải lo lắng về chuyện đó?”
C C chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Lâm Huyền:
"Hay là... Anh có cách khác để mở két sắt đó?"
"Tôi có cách thật."
Lâm Huyền cười nói:
"Chỉ cần chiều nay có thể đột nhập vào thành phố Đông Hải mới, sau đó tìm đến ngân hàng Thái Mỗ, là có thể tìm thấy két sắt có tên Lâm Huyền, thử mở nó ra".
"Chiều nay?"
C C nhíu mày:
“Anh bị điên à?"
"Tôi không thể giải thích nhiều chuyện cho cô nhưng tôi thực sự có khả năng đó. Vì vậy... cô có manh mối nào để đột nhập vào thành phố Đông Hải mới không?”
"Không có."
C C lắc đầu:
"Không ai ngu ngốc đến mức xông vào thành phố Đông Hải mới, đó không phải là nơi dành cho chúng ta, cho dù anh có vào được thì làm được gì chứ?"
"Đây không phải là chuyện cá chép vượt ải hoá rồng, không phải cứ xông vào thành phố Đông Hải mới là anh trở thành cư dân của thành phố Đông Hải mới. Khả năng lớn hơn là trong mắt cư dân thành phố Đông Hải mới, anh thậm chí không phải là người, bọn họ sẽ giết anh như giết động vật vậy."
"Không thử thì làm sao biết được?"
Lâm Huyền nhún vai, rất thờ ơ:
"Biết đâu chỉ là do các cô nghĩ thành phố Đông Hải mới rất mạnh, an ninh rất nghiêm ngặt nhưng thực tế chỉ là một con hổ giấy thì sao?"
"Anh đúng là không sợ chết."
C C chế nhạo.
"Chúng ta cũng vậy thôi."
Im lặng một lúc, C C thở dài quay đầu nhìn Lâm Huyền:
"Nếu anh thực sự muốn vào thành phố Đông Hải mới như vậy... thì tôi thực sự có một thông tin tình báo có thể tiết lộ cho anh."
"Này!"
Lâm Huyền vừa định hỏi gì đó thì Đại Kiểm Miêu lại một lần nữa quay đầu lại với vẻ mặt kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Lâm Huyền và C C:
"Hai người nói chuyện gì vậy! Còn."
"Tập trung vào máy bay không người lái của anh đi Kiểm ca. Hôm nay tôi đứng đủ xa rồi!"
Nói xong, Lâm Huyền quay đầu nhìn C C:
"Thông tin tình báo gì? Có liên quan đến việc đột nhập vào thành phố Đông Hải mới không?"
C C gật đầu:
"Nhưng... tôi cần xác nhận rằng không có két sắt đó trong xe chở rác đầu tiên, tôi mới nói cho anh biết. Nếu không, tôi không tin anh”.
"Không sao."
Lâm Huyền cũng rất thoải mái.
Ít nhất thì giấc mơ lần này cũng có thu hoạch.
Ngay cả khi đi theo C C đến chết, chỉ cần có thể moi được một số thông tin tình báo để đột nhập vào thành phố Đông Hải mới thì vẫn đáng giá.
Cho đến nay.
Chỉ có hai nơi cất giữ câu trả lời mà Lâm Huyền quan tâm.
1. Ngăn kéo bàn làm việc của Triệu Anh Quân, tấm thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
2. Hiệu sách trong thành phố Đông Hải mới, ngân hàng Thái Mỗ và nơi giam giữ cha của Đại Kiểm Miêu.
Hai tuyến này đều đang được thúc đẩy chậm rãi.
Nếu tiến hành song song.
Biết đâu chẳng mấy chốc có thể giải đáp được những bí ẩn trong lòng mình.
"Đến lúc rồi!"
Đại Kiểm Miêu gầm lên một tiếng, như một cây cầu giận dữ lao tới.
"A Tráng!"
"Nhị Trụ Tử!"
“Tam Bàn!"
Cầu thang người được dựng xong đúng giờ, Lâm Huyền và C C thuận thế trèo vào, rồi chờ sẵn ở địa điểm xe chở rác sẽ đổ rác. ...
"Không có."
C C tìm một vòng, lật tung tất cả các két sắt hợp kim hafnia rồi quay về bên cạnh Lâm Huyền, ánh mắt tin tưởng hơn hẳn:
"Quả nhiên như anh nói, đúng là không có két sắt của Lâm Huyền... tên của những người có két sắt khác anh cũng nói đúng, tôi đã kiểm tra hết rồi."
"Giờ thì tin lời tôi nói rồi chứ?"
Lâm Huyền cười nói.
Vừa mới trèo tường vào.
Lâm Huyền đã nói chính xác thời gian xe chở rác đến, thời gian đổ rác, địa điểm đổ rác.
Hắn còn nói cho C C tên của rất nhiều chủ két sắt, bảo cô tìm có thể kiểm chứng lại lời mình nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận