Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 899: Triệu Anh Quân và thiếu nữ (6)

Lâm Huyền cười mỉm không tin.
Đôi khi, thật khó nói truyện cổ tích này là hài kịch hay bi kịch.
Tâm trạng khác nhau.
Kết quả nhìn thấy cũng khác nhau.
"Ba trăm năm, sáu trắm năm."
Lâm Huyền lẩm bẩm hai khoảng thời gian xa xôi này:
"Hy vọng còn có thể gặp lại."
Lâm Huyền đứng dậy, đặt cuốn Andersen truyện cổ tích vào một góc của bàn làm việc:
"Dù... lúc đó cô có thể không còn gọi là Hoàng Tước nữa."
Cộc cộc!
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
Vương ca quay lại sao?
"Mời vào."
Lâm Huyền nói, bấm nút mở cửa, cánh cửa phòng làm việc phía trước mở ra.
Cộc cộc cộc.
Đầu tiên bước vào, là một đôi chân thon dài trong đôi giày cao gót. Dáng vẻ quen thuộc.
Ngẩng đầu lên.
Triệu Anh Quân mặc áo khoác trắng ngà, đeo hoa tai ngọc trai, mỉm cười tự nhiên bước vào:
"Lâm Huyền, lâu rồi không gặp."
Lâm Huyền mở miệng, lại đóng lại, nhẹ nhàng gật đầu:
"Thật vậy... đã mấy tháng rồi."
Cộc cộc cộc.
Tiếng giày cao gót tiếp tục bước tới, ánh mắt Triệu Anh Quân vẫn nhìn Lâm Huyền:
"Sau buổi tiệc từ thiện khoa học lần trước không lâu, cậu đã bị nhà nước điều đi thực hiện nhiệm vụ bí mật. Bây giờ trở về... là xong việc rồi sao?”
Lâm Huyền gật đầu:
"Đã xong rồi."
Nhìn Triệu Anh Quân... có vẻ cô ấy vẫn chưa biết chuyện của Sở An Tình.
Cũng phải thôi.
Người ta luôn báo tin vui, không ai báo tin buồn. Sở Sơn Hà biết con gái mình mất tích kỳ lạ như vậy, chắc cũng không đi rêu rao khắp nơi.
"Cô đến thật đúng lúc."
Lâm Huyền nói:
"Hôm nay tôi cũng vừa bận xong, đến đây xem tình hình."
Triệu Anh Quân cúi đầu cười nhẹ:
"Vừa gặp Vương ca xong, anh ấy bảo hôm nay cậu đến, tôi liền qua chào một tiếng."
Lại là Vương ca?
Lâm Huyền nhớ mơ hồ, lần trước tôi vừa đến văn phòng chưa lâu, ghế còn chưa kịp ấm, Triệu Anh Quân đã bước vào.
Lý do cũng giống vậy, gặp Vương ca, Vương ca nói.
Vương ca này không phải là gián điệp chứ?
Mình vừa đến công ty đã báo cho Triệu Anh Quân biết?
Nhưng mà...
Là gián điệp cũng không có gì lạ, dù sao Vương ca vốn là người của Triệu Anh Quân, thậm chí.. những trụ cột trong công ty Rhine của mình, về cơ bản đều là người của công ty MX.
Nói nghe hay thì là công ty chị em.
Nói thực tế thì mình và bị gạt ra ngoài không khác gì, coi như là chi nhánh của MX.
Nhưng mà không sao.
Có người quản lý công ty thay mình, có người kiếm tiền thay mình, Lâm Huyền không lo lắng về địa vị hay việc bị gạt ra ngoài. Hắn chỉ quan tâm đến số tiên trên giấy tờ.
Không lỗ là được, có thể mua thiết bị cho Lưu Phong là được, ngân hàng Thái Mỗ không phá sản là được.
Hắn chỉ có ba yêu cầu này.
Nhưng thực tế, công ty Rhine hiện nay lợi nhuận rất khả quan, chỉ là mình không đặt tâm trí vào đó.
"Hả?"
Triệu Anh Quân chắp tay sau lưng, bước đến trước bàn làm việc của Lâm Huyền, nhìn cuốn Andersen truyện cổ tích trên góc bàn:
"Cậu đang đọc truyện cổ tích à?"
"Thỉnh thoảng có đọc."
"Tôi khá thích Andersen truyện cổ tích."
Triệu Anh Quân ánh mắt có chút hoài niệm, nhìn bìa sách còn mới tỉnh:
"Tôi vẫn nhớ, món quà đầu tiên tôi nhận được trong đời... chắc là lúc ba bốn tuổi, trước đó có thể cũng có quà sinh nhật nhưng do còn nhỏ không nhớ được."
"Trong những món quà sinh nhật tôi nhớ được, món đầu tiên là một cuốn Andersen truyện cổ tích song ngữ Anh - Hoa. Cha mẹ tôi yêu cầu quá cao, lại tặng cho một đứa bé nhỏ xíu cuốn truyện song ngữ... Chữ Hán còn chưa biết hết, làm sao mà hiểu được tiếng Anh?"
"Khi tôi thực sự bắt đầu đọc cuốn truyện cổ tích của Andersen này, đã là học sinh tiểu học rồi. Những câu chuyện trong đó cũng không tệ, tuy không phải là quá bay bổng nhưng đối với một học sinh tiểu học như tôi lúc đó, cũng là mở ra một cánh cửa thế giới mới."
Nói xong.
Cô ấy ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nhìn Lâm Huyền:
"Nói đi.. trong Andersen truyện cổ tích, cậu có câu chuyện nào đặc biệt thích không?”
"Chắc là nàng tiên cá."
Lâm Huyền thốt ra, gật gật đầu:
"Câu chuyện này khá hay. Tôi nghĩ đây mới là truyện cổ tích thực sự, không quá cường điệu cảm xúc, có đầu có cuối, có logic, và còn kể một câu chuyện tình yêu đầy ý nghĩa và sâu sắc."
"Nhưng mà nói sao nhỉ... câu chuyện này với tư cách là truyện cổ tích, có lẽ không phải là hay nhất, nhưng nếu khi lớn tuổi hơn, trải qua nhiều chuyện hơn, quay lại đọc một lần nữa, thực sự cảm thấy rất nhiều..."
Hắn cũng không biết tại sao.
Cứ như thế...
Gần như là phản xạ có điều kiện, nói nguyên văn những lời mà Hoàng Tước đã từng nói.
Hắn cảm thấy rất có lý. Cũng rất cảm động.
Nhưng điều làm hắn cảm động nhất, không phải là câu chuyện nàng tiên cá, mà là chính câu chuyện của Hoàng Tước, và... những lời cô ấy nói.
Triệu Anh Quân ngây người.
Mở to mắt,
Nhìn Lâm Huyền không thể tin được:
"Cậu... cậu lại có cùng suy nghĩ với tôi. Cậu nói hết những gì tôi định nói... bây giờ tôi không biết phải nói gì nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận