Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 569: Mật mã của Einstein (3)

Chỉ có manh mối quan trọng như vậy mới có thể khiến cho Quý Lâm đặc biệt giao phó Angelica tự tay mang chìa khóa đến cho hắn.
Rốt cuộc bên trong chỗ ở cũ của Einstein có giấu cái gì?
"Ha ha, tôi đã sớm biết anh sẽ không đi."
Angelica giống như nhìn thấu ý nghĩ của Lâm Huyền, cười cười:
"Cho nên tôi đã giúp anh đi xem qua."
Lâm Huyền hứng thú:
"Bên trong có cái gì?"
"Bên trong gần như không có cái gì cả."
Angelica nói:
"Thật sự là trống rỗng, cả căn phòng chỉ có bốn bức tường, không có thêm đồ gì nữa. Cho dù là đồ dùng trong nhà hay đồ vật dư thừa đều bị Quý Lâm thanh lý hết. Đồ vật duy nhất trong căn phòng... Chính là bức tranh sơn dầu được treo trên tường trong phòng khách."
"Tranh sơn đầu?"
"Là một bức tranh sơn dầu có chút lâu năm."
Angelica nhìn Lâm Huyền:
"Einstein Ưu Sầu...
Lâm Huyền nheo mắt lại.
Hắn nhớ lại bức tranh đen trắng mà hắn và Sở An Tình đã nhìn thấy ở phòng triển lãm Đông Hải.
Ông lão được vẽ trên bức tranh có mái tóc hoa râm, hai mắt vô thần, giống như là một cỗ thi thể người chất.
Sắc mặt ông ấy nghiêm trọng như thể vừa nhận phải một đả kích cực lớn; tinh thần uể oải suy sụp, giống như bị móc sạch linh hồn.
Lâm Huyền nhớ rất kỹ.
Tranh sơn dầu rõ ràng nổi tiếng với màu sắc tươi sáng, nhưng bức tranh sơn dầu này đã hoàn toàn từ bỏ ưu thế về màu sắc của nó. Toàn bộ bức tranh hầu như chỉ có hai màu đen và trắng.
Đè nén.
Nặng nề.
Bi thương.
Thê thảm.
Khiến người ta khó chịu.
Hắn nhớ mang máng, lúc đó Sở An Tình còn đọc lời giới thiệu văn tắt về bức tranh sơn dầu này!
Bức tranh được họa sĩ theo trường phái tả thực Henry Dawson vẽ ở Brooklyn, Mỹ vào năm 1952.
Đã là một bức tranh được vẽ từ 70 năm trước.
Lâm Huyền lấy lại tinh thần, nghi ngờ nói:
"Tại sao Quý Lâm lại phải bỏ trống toàn bộ căn phòng... Sau đó chỉ treo một bức tranh giả."
"Không, đây không phải là bức tranh giả."
Angelica nghiêm túc nói:
"Bức tranh "Einstein ưu sầu" của Quý Lâm là đồ thật, nó chính là tác phẩm mà Henry Dawson đã vẽ ra, không phải hàng nhái."
"Không thể nào."
Lâm Huyền lắc đầu:
"Tôi đã nhìn thấy bức tranh này ở phòng triển lãm Đông Hải vào cuối năm ngoái. Đó là một cuộc triển lãm tranh sơn dầu toàn cầu, trên đó có ghi rõ bức tranh kia mới là chính phẩm, nó đến từ viện bảo tàng nào thì tôi không thể nhớ được."
"Đương nhiên bức tranh kia cũng là chính phẩm."
Angelica nói:
"Nhưng bức tranh mà Quý Lâm treo ở trong phòng kia cũng là chính phẩm."
Lâm Huyền khẽ cười một tiếng:
"Cô cũng hài hước quá đấy, trên thế giới này còn có thể có hai bức Mona Lisa sao?"
Angelica buông tay:
"Da Vinci quả thật không có hai bức Mona Lisa, nhưng Henry Dawson đã vẽ vài bức "Einstein Ưu Sầu”.
"Vẽ vài bức tranh?"
Lâm Huyền có chút bất ngờ.
"Đúng thế".
Angelica gật gật đầu:
"Chuyện này là do Quý Lâm nói cho tôi biết này, bởi vì bức tranh Einstein Ưu Sầu ở trong tay hắn, chính là bức tranh tôi giúp hắn mua được."
"Quý Lâm nói cho tôi biết, trên bức tranh Einstein Ưu Sầu này ẩn giấu một mật mã đặc biệt, mặc dù không biết là do Henry Dawson tạo nên, hay là do Einstein chỉ thị. Nhưng nếu dựa vào mật mã phía trên bức tranh để suy nghĩ thì..."
"Trên thế giới này, có tất cả tám bức tranh Einstein Ưu Sầu."
Tám bức tranh.
Lâm Huyền lâm vào trầm tư.
Hắn đã không tính đến trường hợp này. Trên thực tế nói đúng ra, Da Vinci không chỉ vẽ một bức Mona Lisa, nghe nói thật ra bức tranh này cũng có một số phiên bản khác, nhưng nó đã bị xoá bỏ ngay từ đầu, nên không có bản tương tự còn lưu lại.
Nhưng mà tác phẩm Einstein Ưu Sầu lại có tận 8 bức chính phẩm!
Chắc chắn phải có chủ ý.
Không phải là ý của Einstein, mà chính là do họa sĩ Henry Dawson tạo nên.
Tóm lại, phải có một số nguyên nhân đặc biệt nào đó khiến bức tranh này có tận 8 chính phẩm giống nhau như đúc, dù sao bức tranh này cũng không tính là tác phẩm đặc biệt nổi tiếng.
Điều khiến Lâm Huyền để ý hơn là...
Ý của Quý Lâm.
Các tin tức được mã hoá giấu trong 8 bức tranh Einstein Ưu Sầu này chắc chắn không giống nhau, hơn nữa nó nhất định còn có mối liên hệ với nhau, cho nên hắn mới có thể suy luận ra tổng cộng có 8 bức tranh thật.
Mục đích ở trong đó là gì?
Có ý nghĩa đặc biệt gì?
Bỗng nhiên. Lâm Huyền có chút muốn tìm hiểu... lý do tại sao tranh sơn dầu rõ ràng không thích hợp để vẽ chân dung đen trắng, nhưng Henry Dawson vẫn nhất quyết sử dụng sơn dầu.
Bức tranh sơn dầu pa tranh ba chiều.
Tranh sơn dầu không giống với tranh bình thường, nó được vẽ bằng sơn dầu dày và cứng, bề mặt vải vẽ vốn đã không đồng đều và có sự chênh lệch về cao độ.
Điều này không chỉ mang lại cho bức tranh cảm giác sống động mà còn mở ra một chiều không gian thứ ba, có lẽ điều đó cho phép những mật mã không dễ bị phát hiện được ẩn giấu trong cao độ và sự chênh lệch của bức tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận