Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 638: Ngân hàng Thái Mỗ ! Đảo ngược thời gian và không gian ! (2)

"Không sao, cậu có đủ thời gian mà."
Lâm Huyền xuống giường, đi dép lê:
"Sau khi trở về nước, tôi còn rất nhiều việc phải làm, đài thiên văn FAST ở Quý Châu, hằng số vũ trụ, câu đố về chiếc gương, vân vân... Đến lúc đó, mỗi người lo một việc, mục tiêu cuối cùng của những việc này đều giống nhau, nắm giữ thêm một số sức mạnh và thông tin, đối với chúng ta mà nói thì không phải là chuyện xấu."
"Tôi đi rửa mặt, dọn dẹp một chút rồi đến Princeton."
Một vài chiếc xe màu đen chống đạn đến từ lãnh sự quán chạy qua bên ngoài trường Đại học Princeton.
Lâm Huyền và Sở An Tình ngồi trong xe ô tô, nhìn ngôi trường danh tiếng thế giới lâu đời này.
"Einstein đã từng giảng dạy ở đây sao?"
Cô bé hay hỏi Sở An Tình đặt câu hỏi.
"Đúng vậy."
Lâm Huyền gật đầu:
"Ông ấy đã trải qua 20 năm trước khi mất ở Princeton, vì nhiều lý do... Thực ra cuộc sống của ông ấy cũng không mấy vui vẻ nhưng nhìn chung vẫn ổn, dù sao thì ông ấy cũng buồn nhiều hơn, đây có lẽ cũng là lý do khiến ông ấy từ chối mọi lời mời nghiên cứu và làm việc, bình tĩnh giảng dạy tại Đại học Princeton."
Sở An Tình quay đầu nhìn Lâm Huyền:
"Em nghe nói não của Einstein đã bị đánh cắp? Bây giờ nó cũng được đặt trong trường Đại học này sao?"
"Có lẽ là một phần, nghe nói năm đó nó đã bị cắt thành nhiều lát, được gửi đến nhiều cơ quan nghiên cứu."
Lâm Huyền lắc đầu:
"Nhưng cụ thể thì không rõ."
Không lâu sau.
Tổng cộng bốn chiếc xe ô tô màu đen, cùng hai chiếc xe hộ tống trước sau, dừng lại cách Đại học Princeton một ki lô mét trên phố Marshall.
Cửa xe mở ra, Lâm Huyền và Sở An Tình bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà độc lập cũ kỹ và hơi ọp ẹp trước mắt.
Số 112 phố Marshall. Đây chính là nơi nhà khoa học vĩ đại của thế kỷ Albert Einstein đã từng sống vào những năm cuối đời, đồng thời cũng là món quà mà Quý Lâm đã mua lại, treo một bức tranh lên rồi tặng cho Lâm Huyền.
Hai người bước vào sân đã lâu không được dọn dẹp, đi lên bậc thang, nhìn cánh cửa hơi cũ kỹ trước mắt.
Lâm Huyền thò tay vào túi áo trong.
Lấy ra một chiếc chìa khóa dẹt.
Chiếc chìa khóa này chính là do Angelica - thành viên cuối cùng của Bảy Tội Lỗi tặng cho mình sau lễ tuyên dương ở Đông Hải.
Lâm Huyền cũng có thể đoán được.
Quý Lâm có rất nhiều di sản nhưng chỉ có ngôi nhà ọp ẹp này là Angelica nhất định phải đích thân giao chìa khóa cho mình.
Điều này chứng tỏ...
Ngôi nhà này đối với Quý Lâm mà nói có giá trị cao hơn tổng giá trị của tất cả các tài sản khác.
Mà điều có thể khiến Quý Lâm coi trọng như vậy, chỉ có thể là!
Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Gần đây.
Lâm Huyền không hiểu sao lại cảm thấy mình ngày càng gần với Câu Lạc Bộ Thiên Tài hơn.
Hắn thực sự có loại linh cảm thứ sáu này.
Càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, tiếp xúc với nhiều thứ hơn... Hắn càng có thể cảm nhận được rằng điểm cuối của tất cả các vòng xoáy đều hướng đến một hướng kỳ lạ, bàn tay đen bí ẩn ẩn náu trong dòng chảy lịch sử hơn 600 năm.
Có thể tìm thấy câu trả lời ở đây không?
Cho dù là Quý Tâm Thủy hay Quý Lâm, bọn họ đều muốn có được một tấm thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Không chỉ có họ.
Ngay cả bản thân mình cũng rất muốn có một tấm thiệp mời.
Hoàng Tước đã nói.
Muốn tìm ra câu trả lời cho tất cả những điều này... Cách đơn giản nhất là có được một tấm thiệp mời thực sự của Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Thật vậy.
Đối với hiện tại rơi vào vòng xoáy mê man và xung quanh đầy rẫy những bí ẩn lần nữa.
Một tấm thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài chính là thứ mình muốn nhất! Rắc.
Lâm Huyền cắm chiếc chìa khóa dẹt vào ổ khóa, dùng sức vặn!
Két...
Cánh cửa đã lâu không mở phát ra tiếng kêu xé lòng.
Ánh nắng xiên vào trong nhà, chiếu xuống mặt đất một hình chữ nhật tiêu chuẩn, bên ngoài ánh sáng là bóng tối, bên trong ánh sáng đầy bụi.
Sở An Tình phẩy phẩy lớp bụi bay trước mặt, khẽ ho hai tiếng:
"Cái này... khụ khu... cái bụi này, hình như đã lâu lắm rồi không có người đến dọn dẹp."
Lâm Huyền gật đầu.
Sau khi Hứa Vân mất, Quý Lâm đã đến Long Quốc, tính đến nay đã mười tháng, mười tháng này Quý Lâm chắc chắn không đến đây. Vì vậy, lớp bụi trong căn nhà này ít nhất cũng đã tích tụ hơn một năm, không trách được gió thổi vào khi mở cửa lại nồng nặc như vậy.
Hai người bước vào trong nhà thì lập tức cảm thấy nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
Lâm Huyền tìm thấy công tắc đèn ở lối vào, ấn xuống.
Cạch.
Căn phòng tối tăm mới sáng lên.
Nhìn trái nhìn phải.
Hai người phát hiện ra trong nhà thực sự chẳng có gì cả, bốn bức tường trống trơn. Nếu nhất định phải nói đến đồ đạc duy nhất... thì có lẽ là những tấm rèm cửa màu đen dày cộp không lọt sáng, che che kín ánh nắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận