Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 213: Ngày chết (2)

Nhưng làm như vậy có ý nghĩa gì?
Lâm Huyền gãi mái tóc bẹp dí, có chút không hiểu.
"Bản thân lịch sử là sự việc đã xảy ra, nhiều nhất là có tác dụng giáo dục, cảnh báo, tìm hiểu."
"Bản thân lịch sử không được coi là kiến thức hữu ích, ít nhất là so với khoa học kỹ thuật, vật lý học, kỹ thuật thì lịch sử là một ngành học không có năng suất và sức phá hoại."
"Bởi vì nó đã hoàn toàn chết, không thể thay đổi."
Không hiểu sao.
Lâm Huyền nhớ lại lời mà Triệu Anh Quân từng nói:
"Lịch sử sẽ không thay đổi."
Trong nháy mắt.
Giống như có gió mát thổi vào căn phòng kín mít, từ ống quần của Lâm Huyền tràn vào, nổi lên khắp người.
Nếu...
Lịch sử thay đổi thì sao?
Lâm Huyền thu hồi lại câu nói vừa rồi.
Nếu xét về góc độ thời gian, xét về góc độ quy luật không gian và thời gian...
Lịch sử không phải là không có sức phá hoại.
Thậm chí ngược lại! Đối với những người có khả năng thay đổi lịch sử... Lịch sử chính là vũ khí không gian và thời gian mạnh nhất!
"Ví dụ như mình."
Lâm Huyền như nhận ra điều gì đó.
Nếu có thể đưa cho hắn một cuốn sách lịch sử đủ chính xác, đủ chỉ tiết, trong đó ghi rõ thời gian, địa điểm và ảnh hưởng về sau của từng sự kiện lịch SỬ... có lẽ hắn thực sự có thể thay đổi tương lai thành như hắn mong muốn.
Mặc dù đây cũng chỉ là phỏng đoán.
Nhưng ngay cả khi chỉ có thể kiểm soát nhẹ hướng hiệu ứng cánh bướm không gian và thời gian thì đây cũng là một sức mạnh rất khủng khiếp.
Ví dụ.
Giả sử Lâm Huyền không thích thế giới tương lai trong giấc mơ thứ hai, không thích thành phố mới được bao quanh bởi những bức tường cao như thế này.
Vậy thì hắn có thể tìm trong cuốn sách lịch sử chi tiết, xem là tên khốn nào đã đưa ra khái niệm thành phố mới này và vì lý do gì mà đưa ra.
Sau đó lần theo dấu vết, tìm ra tổ tiên của tên này là ai, ông nội của ông nội của ông nội là ai...
Liên tục ngược dòng thời gian đến năm 2023. xem xem người đàn ông nào và người phụ nữ nào yêu nhau, cuối cùng sau hàng trăm năm đã sinh ra tên khốn này.
Chỉ cần tìm ra nguồn gốc, mọi chuyện sẽ đơn giản.
Cố gắng hết sức phá vỡ mối quan hệ tình cảm của hai người này, không để hai người họ kết hôn, chẳng phải tương đương với việc dễ dàng hủy diệt tất cả các thành phố thép sau 600 năm sao? Lâm Huyền biết suy nghĩ của mình rất khoa trương, rất cực đoan và cũng rất khó thực hiện.
Nhưng khó thực hiện không có nghĩa là không thể thực hiện.
Hơn nữa đây chỉ là một ví dụ trực quan nhất, trên thực tế nếu có một bản trình bày lịch sử chỉ tiết, thực sự có thể làm được rất nhiều rất nhiều việc.
"Có phải... Là để ngăn chặn việc có người sửa đổi lịch sử, thay đổi lịch sử... nên thế giới tương lai mới kiểm soát lịch sử như vậy, khiến lịch sử đứt gãy không?....
Lâm Huyền cảm thấy ý tưởng này rất tinh tế.
Không chắc có khả năng như vậy hay không.
Nhưng hắn tin chắc rằng, lịch sử, bản thân nó chính là do con người tạo nên.
Cho dù có kiểm soát, có phong tỏa đến đâu thì vẫn sẽ có lịch sử chân thực được lưu giữ lại.
Cho dù là rời rạc, hỗn loạn... Nhưng nhất định sẽ có những dấu vết lịch sử tôn tại ở một góc nào đó trên thế giới.
Giống như trong giấc mơ thứ nhất.
Cho dù tất cả lịch sử đều rất mơ hồ, không thể tra cứu được thông tin xa xưa... nhưng danh sách quán quân của mỗi kỳ World Cup, chẳng phải vẫn được lưu truyền sao?
Mặc dù không có tỷ số cụ thể, không có chỉ tiết cụ thể...
Nhưng đây chính là lịch sử.
Đây chính là dấu vết lịch sử.
"Cũng có thể là mẫu sách bị ngâm nước quá ít, hoặc là nước rò rỉ vừa khéo tránh được khu vực sách lịch sử."
Lâm Huyền cảm thấy bây giờ kết luận còn quá sớm.
Muốn biết rõ ràng trong thành phố Đông Hải mới có sách lịch sử hay không, vẫn phải đợi đến khi nào đó đột nhập vào trong, điều tra rõ ràng, rồi mới xác định được.
Ngủ từ hơn năm giờ chiều đến giờ, toàn bộ đảo lộn, không buồn ngủ lắm.
Lâm Huyền xuống tầng.
Rời khỏi công ty.
Ăn chút đồ ăn đêm, về nhà tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới tiếp tục ngủ bù. ...
Buổi tối.
Một nhà hàng Tây sang trọng.
Tiếng nhạc cổ điển du dương êm dịu và dài lâu.
Những người phục vụ đi lại trong nhà hàng, mang đến cho mỗi thực khách những món ăn thịnh soạn.
Nhà hàng có khá nhiều người nhưng lại rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện ồn ào, mọi người đều trò chuyện nhẹ nhàng thì thầm to nhỏ.
"Gu thẩm mỹ không tệ."
Triệu Anh Quân ăn mặc rất tinh tế, đôi bông tai màu xanh ngọc lục bảo phản chiếu dưới ánh đèn vàng ấm áp, giống như chim én bay lướt qua hoàng hôn, mang một hương vị trưởng thành khác biệt.
Cô cởi chiếc áo khoác màu xanh lục, bên trong mặc áo len cổ lọ màu đen, ngồi đối diện Lâm Huyền, nhìn cách bài trí và không khí trong nhà hàng:
"Tôi đã nghe nói về nhà hàng này từ lâu, rất gần nơi tôi ở nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận