Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 109: Tên cướp

"Thường ngày bên cạnh Lê Thành có nhiều vệ sĩ, nhưng khi ông ta gặp gỡ tình nhân này, chỉ mang theo tài xế tin cậy nhất."
"Tình nhân này cũng là đồng phạm của ông ta, cực kỳ hung ác, đã làm không ít chuyện bỉ ổi. Hai người đã duy trì mối quan hệ bất chính này nhiều năm rồi."
"Vì vậy, chúng ta chỉ cần giải quyết tên tài xế, khống chế Lê Thành và tình nhân, phần còn lại anh muốn cướp gì thì cướp."
Đại Kiểm Miêu búng ngón tay:
"Hiểu rồi. Đáng tin! Cậu thật sự rất giỏi đấy!"
"Đúng vậy, trước đây tôi thường xuyên đến, coi đây là cây ATM".
"Vậy nên hôm nay chúng ta... cướp của người giàu chia cho người nghèo? Trừ gian diệt bạo?”
Đại Kiểm Miêu cười hề hề:
"Cảm giác này thật tuyệt! Đôi khi tôi mơ thấy mình trở thành hiệp sĩ, hành hiệp trượng nghĩa, thật sự rất kích thích!"
Lâm Huyền phẩy tay mạnh:
"Tối nay anh không cần tìm kích thích trong mơ nữa, chúng ta chơi chút thực tế".
"Đi theo tôi!"
Lâm Huyền cầm súng, bước tới trước một cách mạnh mẽ.
"Ê... ê! Đi nghênh ngang vậy à?"
Đại Kiểm Miêu ngạc nhiên đến biến dạng, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau. Lâm Huyền đi đến trước chiếc xe hơi màu đen.
Bùm!
Hoàn toàn không thấy rõ bất kỳ động tác rút súng hay ngắm bắn nào!
Quá nhanh!
Chỉ trong chớp mắt!
Khả năng bắn súng thần kỳ của Lâm Huyền đã xuyên thủng kính xe và bắn nổ đầu người lái xe.
"Trời đất! Kỹ năng bắn súng gì vậy!"
Đại Kiểm Miêu kinh ngạc hét lên.
Người lái xe chết mà không biết mình chết như thế nào, mắt vẫn ngơ ngác.
"Bắt lấy.
Vèo! Lâm Huyền ném khẩu súng cho Đại Kiểm Miêu.
Sau đó mở cửa xe, rút từ thắt lưng người lái xe ra một khẩu súng màu đen.
"Lên tầng hai."
Biệt thự rất lớn.
Nhưng Lâm Huyền đi lại rất thành thạo, rẽ trái, rẽ phải, đến trước cửa một phòng ngủ.
Bùm!
Đạp cửa.
"Ai đấy!"
"Ai đấy!"
Trên giường một nam một nữ hoảng hốt!
"Đừng động đậy.' Lâm Huyền chĩa súng vào hai người. ... Một lúc lâu sau.
Đại Kiểm Miêu xé rách ga giường, trói hai người lại.
Lâm Huyền ngồi bên mép giường:
"Kiểm ca, anh cứ lái chiếc xe tải đến đây. Trong ga-ra, hầm rượu, hồ bơi ngầm... toàn là vàng thỏi, cọc tiền mặt, trang sức, anh cứ mang lên hết rồi gọi tôi, tôi sẽ ở đây canh chừng họ."
"Được rồi!"
Đại Kiểm Miêu cầm chùm chìa khóa trên bàn, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Lâm Huyền ngồi trên giường, nhìn đồng hồ.
Mới chỉ 12 giờ.
Nhiệm vụ đêm nay đã hoàn thành, ở đây đợi Đại Kiểm Miêu đến 0 giờ 42 phút vậy.
Mặc dù Lâm Huyền biết dù Đại Kiểm Miêu có chuyển bao nhiêu vàng thỏi cũng vô ích, thế giới sẽ hủy diệt đúng giờ sau 42 phút nữa. Nhưng việc báo thù cho con gái là tâm nguyện cả đời của Đại Kiểm Miêu, nên cứ để hắn ta tận hưởng quá trình này.
Không có việc gì làm, Lâm Huyền bắt đầu nhìn quanh căn phòng.
Phòng ngủ rất lớn, trang trí cực kỳ xa hoa.
Trên bàn làm việc lớn ở góc phòng, đặt rất nhiều khung ảnh đứng, bên trên có ảnh Lê Thành chụp cùng các nhân vật tâm cỡ thế giới.
Lâm Huyền và Lê Thành, cái ông ATM này à không... người bạn cũ rất thân này, trong hơn hai mươi năm qua, đã ghé thăm nhiều lần, những bức ảnh này cũng đã thấy nhiều năm trước.
Trên đó có rất nhiều nhân vật lớn.
Lâm Huyền mơ hồ nhớ rằng, ở vị trí dễ thấy nhất, là ảnh Lê Thành và một lãnh đạo tâm cỡ thế giới, thật sự là tâm cỡ.
Cũng có không ít ngôi sao và vận động viên tâm cỡ thế giới, nhiều người Lâm Huyền từng thấy trên bìa tạp chí ở nhà sách, đều có thể tìm thấy ảnh chụp chung ở nhà Lê Thành.
Thậm chí bao gồm cả nguyên thủ quốc gia...
Lâm Huyền dừng lại suy nghĩ, Hắn nheo mắt, chầm chậm đứng dậy khỏi giường.
Sau đó nhanh chóng bước tới bàn làm việc của Lê Thành, lật tìm khung ảnh trên đó.
Hắn đột nhiên nhớ ra.
Ở đây có một bức ảnh rất kỳ lại Trước đây thấy không để ý, vì lúc đó hoàn toàn không biết về Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Nhưng bây giờ...
"Tìm thấy rồi."
Lâm Huyền cầm một khung ảnh, nhìn chằm chằm vào bức ảnh bên trong...
Trong ảnh.
Lê Thành mặt nghiêm nghị, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Tay phải của ông ta giơ lên, giơ ngang tầm mắt, ngón trỏ chỉ thẳng lên trời, kỳ lạ và kiêu ngạo.
Cử chỉ này...
Lâm Huyền nhớ lại cái con dấu trên tấm thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Con dấu in trên tấm sáp đó, cử chỉ kỳ lạ đó... giống hệt cử chỉ trong bức ảnh này của Lê Thành!
Gió lạnh từ máy lạnh thổi qua ống quần.
Lâm Huyền chậm rãi quay đầu, nhìn Lê Thành đang bị trói chặt quỳ trên sàn, lời nói của Đại Kiểm Miêu vang vọng bên tai:
"Nghe đồn rằng, chỉ có những tỷ phú đẳng cấp nhất, những thiên tài tuyệt vời nhất, những người quyền lực nhất... mới có thể nhận được thiệp mời của câu lạc bộ này!"
Bùm!
Lâm Huyền đập khung ảnh lên ghế trước mặt Lê Thành.
Lên đạn súng.
"Đừng, đừng, đừng giết tôi! Muốn tôi làm gì cũng được! Xin cậu, tôi đồng ý hết! Đừng giết tôi!"
Lê Thành mặt trắng bệch, điên cuồng quằn quại cầu xin! Đồng tử run rẩy vì sợ hãi!
"Tôi chỉ muốn biết một điều."
Lâm Huyền nói lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận