Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 363: Chôn em trên mặt trăng (2)

"Tôi là bạn của giáo sư Hứa Vân."
Lâm Huyền chỉ vào người thực vật Hứa Y Y trên giường bệnh:
"Tôi đến thăm Hứa Y Y. Anh là...
Người đàn ông cười cười, quay người gật đầu nói:
"Tôi tên là Trịnh Thành Hà, là người nhà của bệnh nhân ở phòng bên cạnh."
Nói xong thì hắn ta chỉ vào bức tường bên trái:
"Từ nhỏ em gái tôi đã không khỏe nên thường xuyên phải nhập viện, vì phòng bệnh của em ấy ở cạnh phòng bệnh của Hứa Y Y nên bình thường chúng tôi cũng được giáo sư Hứa Vân chăm sóc rất nhiều."
"Giáo sư Hứa Vân đối xử với anh em chúng tôi rất tốt, cũng giúp chúng tôi rất nhiều... Trước đây giáo sư Hứa Vân ở đây có rất nhiều quà, gần như đều chia cho chúng tôi, tôi và em gái đều rất biết ơn ông ấy."
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn Hứa Y Y:
"Sau đó... Giáo sư Hứa Vân xảy ra chuyện, tôi sợ Hứa Y Y buồn nên thường cùng em gái đến đây nói chuyện với cô ấy, tập phục hồi chức năng cho cô ấy.'...
Thì ra là vậy.
Lâm Huyền cũng lịch sự gật đầu với hắn ta.
Người này và Hứa Vân cũng coi như là "người chung phòng bệnh" đồng cảnh ngộ, một người em gái phải nhập viện dài ngày, một người con gái rơi vào trạng thái thực vật.
Xem ra bình thường giáo sư Hứa Vân đối xử với anh em này rất tốt nên Trịnh Thành Hà này mới thường xuyên đến tập phục hồi chức năng cho Hứa Y Y, cũng coi như là báo đáp. Hắn đi đến bên giường của Hứa Y Y, lúc này mới để ý thấy bên má trái của người đàn ông đầy sẹo!
Thậm chí có mấy vết sẹo còn kéo dài từ cổ đến tận tai, trông rất ghê. Mặc dù những vết sẹo này đã lành từ lâu nhưng nhìn vào tình trạng tăng sinh và ửng đỏ của những vết sẹo này... Thì vân có chút đáng sợ.
Nhưng ngược lại, làn da bên má phải của người đàn ông lại rất bình thường.
"Những vết sẹo trên mặt anh là... Lâm Huyền hỏi ra thắc mắc của mình.
"Ồ, đây là hồi nhỏ bị chó cắn."
Người đàn ông sờ những vết sẹo đầy bên má trái cười cười:
"Hồi nhỏ không hiểu chuyện, không biết trời cao đất rộng, bị chó nhà người ta cắn”.
"Cắn nghiêm trọng thế này à?"
"Lúc đó đúng là nghiêm trọng thật nhưng may mà chỉ là trông hơi đáng sợ với cả hơi xấu xí thôi, chứ cũng không sao."
"Không phải đâu!"
Đột nhiên, một tiếng hét non nớt vang lên từ cửa phòng.
Lâm Huyền quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh...
Người đến là một cô bé mặc quần áo bệnh nhân, làn da trắng như tuyết, là loại trắng không thấy ánh nắng, hơi yếu ớt bệnh tật.
Cô bé để tóc dài, rất gầy, cũng không cao, trông chỉ khoảng 13 đến 14 tuổi.
"Không phải anh trai không hiểu chuyện, anh ấy là bảo vệ em đó! Anh ấy là anh hùng!"
Cô bé bướng bỉnh kéo góc áo của Trịnh Thành Hà, ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền.
Lâm Huyền cười cười, ngồi xổm xuống nhìn cô bé:
"Em tên gì?”
"Em tên là Trịnh Tưởng Nguyệt."
Cô bé nói với giọng trong trẻo như tiếng chuông.
"Trịnh Tưởng Nguyệt?"
Lâm Huyền rất bất ngờ gật đầu:
"Đúng là một cái tên hay.'.
Lâm Huyền lại ngẩng đầu nhìn Trịnh Thành Hà:
"Thật ra tên của hai anh em đều rất hay, một người là Thành Hà, một người là Tưởng Nguyệt, ba mẹ hai người chắc chắn đều là người rất có học thức."
Tuy nhiên...
Nghe Lâm Huyền nói vậy, ánh mắt của Trịnh Tưởng Nguyệt lập tức tối sầm lại.
Hửm?
Lâm Huyền nhận ra... mình nói sai điều gì sao?
"Em chưa từng gặp ba mẹ..."
Trịnh Tưởng Nguyệt tủi thân nói:
"Hồi em còn nhỏ, họ đã bị người ta đánh chết rồi."
Đánh chết?
Lâm Huyền nhíu mày, chuyện gì thế này?
"Tưởng Nguyệt, đừng nói bậy, sao em lại chưa từng gặp ba mẹ? Từ nhỏ em đã được họ nuôi lớn... chỉ là trí nhớ em không tốt nên quên mất thôi."
Trịnh Thành Hà cười cười ngại ngùng, kéo Trịnh Tưởng Nguyệt ra sau mình, nhìn Lâm Huyền xin lỗi:
"Con nít nói bậy, cậu đừng để bụng. Quả thật xuất thân của chúng tôi không tốt lắm, mười mấy năm trước ba mẹ xảy ra mâu thuẫn với người trong làng, trong lúc xung đột bị người ta vô tình đánh chết... Nhưng đó đều là chuyện quá khứ rồi, sau đó những người kia cũng đã bị pháp luật trừng trị rồi."
Thấy Trịnh Thành Hà không muốn nói rõ chuyện cũ, Lâm Huyền cũng không hỏi nữa.
Trên đời này ai cũng có những chuyện không muốn nhắc đến, cũng không cần phải ép hỏi cho ra nhẽ, ngược lại còn khiến người khác khó xử.
Cũng giống như những vết sẹo trên mặt Trịnh Thành Hà...
Kết hợp với lời nói của Trịnh Tưởng Nguyệt vừa nãy thì không khó để đoán ra, những vết sẹo kia rất có thể không phải như Trịnh Thành Hà nói nhẹ nhàng như vậy, mà giống như có người thả chó bắt nạt Trịnh Tưởng Nguyệt, sau đó Trịnh Thành Hà vì bảo vệ em gái nên mới bị chó cắn đầy mặt.
Còn chuyện này có liên quan đến mâu thuẫn giữa cha mẹ họ và người trong làng hay không... Lâm Huyền cảm thấy rất có khả năng là có.
Trịnh Thành Hà nhìn có vẻ rất khỏe mạnh nhưng lời nói lại rất lễ phép và khiêm nhường, đây cũng là một điểm trông có vẻ rất mâu thuẫn. Có lẽ là vì hồi nhỏ cha mẹ mất sớm, một mình hắn ta vừa vật lộn vừa nuôi nấng em gái nên mới như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận