Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 572: Kiếp này không gặp lại (3)

Thay đổi hoàn toàn.
Thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Giấc mơ thứ tư mới vừa xa lạ vừa khó lường sẽ xuất hiện một cách không thể ngăn cản khi chiếc mỏ neo không thể thu lại của không gian và thời gian được hình thành.
Buổi tối 21 giờ.
Lâm Huyền mang tất cả bản thảo vừa thu thập xong bỏ vào trong túi văn kiện.
Đã đến giờ đi ngủ rồi.
Sở Sơn Hà đã hẹn xong thời gian gặp mặt với Viện trưởng Cao Diên của Viện Khoa học Long Quốc, là vào tối mai.
Cho nên...
Đây là hắn lần cuối hắn và V V gặp nhau.
"V V."
Lâm Huyền bắt chéo hai chân, ngồi trên đài cao của pho tượng Triệu Anh Quân, ngẩng đầu nhìn pho tượng bạch ngọc đứng cô độc, vuốt đỉnh đầu Robot Xử Lý Rác bên cạnh. "Cậu đã ở đây thu gom rác được bao nhiêu năm rồi."
"Tôi?"
Robot Xử Lý Rác tự chỉ chỉ vào mình.
"Tôi vừa mới đến đây được một tiếng đồng hồ thôi... chỉ sau khi cậu gọi V V lên và đọc đúng mật mã thì tôi mới có thể kích hoạt Robot Xử Lý Rác này."
"Mặc dù bây giờ tôi đang nói chuyện với cậu thông qua Robot Xử Lý Rác này, nhưng thực tế chúng tôi là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Tôi là siêu trí tuệ nhân tạo V V là bộ não trung tâm của thành phố trên không Rhine; còn nó là Robot Xử Lý Rác Vi Hình V V đầu tiên do Triệu Anh Quân tự tay chế tạo; tuy tên gọi giống nhau, nhưng thực tế hai chúng tôi không có liên quan gì đến nhau cả."
"Nó đã làm bạn với Triệu Anh Quân trong những năm tháng cuối đời của cô ấy, chính nó đã chơi nhặt bóng giấy với cô, và cũng chính là nó đồng hành cùng cô ấy trên xe. Còn tôi đã ở đây suốt 200 năm, vẫn luôn vận hành thành phố trên không Rhine và tự tiến hoá... cho nên tôi không thể nào trả lời được câu hỏi của cậu."
"Nhưng Robot Xử Lý Rác này cũng không thể trả lời câu hỏi của cậu được. Nó chỉ là một chương trình nhỏ cực kỳ đơn giản, không thể suy nghĩ, không thể học tập, không biết thích nghi, nó chỉ có thể đi nhặt rác theo quy trình đã định sẵn... Một khi tôi rời khỏi nó, nó sẽ lại trở về một người máy không có trí tuệ ở dưới chân anh."
"Cứ để vậy đi."
Lâm Huyền thuận miệng nói.
Thật ra trong lòng hắn vẫn luôn không phân biệt hai V V này.
Nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì thật sự rất đúng.
Robot Xử Lý Rác V V đã làm bạn với Triệu Anh Quân trong những năm tuổi già của cô, cũng là nó đã ở bên cạnh bức tượng của cô sau khi cô quá đời để nhặt rác 200 năm nay.
Còn siêu trí tuệ nhân tạo V V là viên ngọc sáng nhất trong lịch sử nhân loại, nó chính là vũ khí mà Triệu Anh Quân để lại cho hắn để chuyển bại thành thắng.
Mặc dù tên của nó cũng là do Triệu Anh Quân đặt, nhưng V V này không hề làm bạn với Triệu Anh Quân dù chỉ là một ngày, nó đối với Triệu Anh Quân có chăng cũng chỉ là sự tôn trọng mà thôi.
Nếu có thể...
Thật ra, Lâm Huyền muốn nói vài câu với V V đã đồng hành và bảo vệ Triệu Anh Quân trong 200 năm nay. Nhưng điều này là không thể.
Đó là một người máy không có trí tuệ.
Nó chỉ biết nói 'Rác! Rác! Đã phát hiện ra rác!"
Sau đó dùng tốc độ ánh sáng chạy đến giữ chặt mắt cá chân hắn.
"Cho dù nói thế nào."
Lâm Huyền nghiêng đầu ra chỗ khác, nhìn Robot Xử Lý Rác.
"Buổi tối hôm nay, chính là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, không biết cậu có thể hiểu được ý của những lời này hay không."
"Nhưng tôi vẫn sẽ nói rõ."
Đôi mắt xanh của Robot Xử Lý Rác nhấp nháy:
“Từ những gì cậu vừa nói với tôi, tôi đã phân tích ra được, hiệu ứng cánh bướm của không gian và thời gian sẽ khiến cho không gian và thời gian cùng với tương lai bị biến đổi long trời lở đất, thế giới này sẽ không còn tồn tại... điểm xuất phát từ 600 năm trước sẽ bắt đầu thay đổi phương hướng phát triển, bắt đầu lại từ đầu."
"Đây quả thực là một cảm giác rất thần kỳ, rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng đối với tôi mà nói, chuyện này giống như đã xảy ra hàng chục, hàng trăm lần."
"Không nhiều đến vậy đâu."
Lâm Huyền cúi đầu cười cười:
"Chỉ có mấy chục lần mà thôi, tính ra là hai tháng, vậy chỉ có 60 lần gặp thôi..."
Đúng rồi.
Chỉ có hai tháng mà thôi.
Nếu so với 200 năm thì chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Lâm Huyền đứng dậy, cúi đầu nhìn Robot Xử Lý Rác:
"V V, sau khi tôi nhập 10 dòng mã cuối cùng của cậu và bắt đầu vận hành vào năm 2283. thì cậu sẽ không nhớ ra tôi phải không?”
"Đương nhiên là vậy, bên trong 130.000 dòng mã code mà tôi đưa cho cậu không bao gồm bất cứ số liệu trí nhớ nào."
Robot Xử Lý Rác nói:
"Đây cũng là yêu cầu mà cậu đã đưa ra cho tôi ngay từ đầu, tôi cho rằng đây cũng là phương án tốt nhất, bộ nhớ chỉ là dữ liệu đơn thuần, nó có thể ghi nhớ được số lượng mã code khổng lồ... giống như yêu cầu cậu viết một cuốn nhật ký cả đời vậy, quả thật quá dài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận