Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 833: Mảnh ghép cuối cùng ! (3)

"Đúng vậy, trời đất không thể tha thứ."
Lâm Huyền gật gật đầu, hiếm khi cảm thấy có cùng suy nghĩ với Cao Dương trong cùng một việc thế này:
"Nhưng mà bây giờ chúng ta cũng không thể nói người đã mất như thế... Dù sao chúng ta cũng không có chút khái niệm nào về thiên niên trụ này."
"Hoàng Tước đã giải thích qua cho tôi, thiên niên trụ là từ ngữ mà cô ấy tự sáng tạo ra, chủ yếu là để chúng ta không hiểu, không làm ảnh hưởng tới sự co giãn thời gian và không gian, cho nên chúng ta mới có thể nói ra. Tên ban đầu của thiên niên trụ chắc chắn sẽ chính xác và dễ hiểu hơn."
"Cho nên, hiện tại chúng ta cảm thấy thiên niên trụ giống như là một công cụ, một chuyện xấu. Nhưng rốt cuộc nó là cái gì, thì bây giờ chúng ta hoàn toàn không thể đoán được. Nhưng mà... tôi thật sự hy vọng sự thật đúng như lời cậu nói, thiên niên trụ là do con người tạo ra, là do con người thao túng."
Cao Dương mở to hai mắt.
Nhìn Lâm Huyền với vẻ khó tin:
"Vì sao? Sau cậu lại nghĩ vậy?"
"Vì sao cậu lại cảm thấy sự biến mất của Sở An Tình và Trương Vũ Thiến là do con người tạo ra là một chuyện tốt? Đây là cái logic gì vậy."
Lâm Huyền hừ nhẹ một tiếng:
"Bởi vì, bất cứ chuyện gì do con người tạo ra đều có thể ngăn cản, thậm chí là có thể đảo ngược lại; hắn có thể khiến cho một cây thiên niên trụ biến mất, vậy thì khi làm ngược lại, chắc chắn hắn cũng có thể khiến cho thiên niên trụ khôi phục lại thành con người."
"Nếu như vậy, chúng ta chỉ cần tìm được người đó, nói không chừng chúng ta còn có thể trực tiếp giải cứu Sở An Tình. Chỉ sợ... thiên niên trụ không phải do con người tạo ra mà là do một thế lực khác tạo ra, một thế lực mà chúng ta không thể hiểu và cũng không thể phản kháng lại, nếu như vậy thì sẽ rất rắc rối."
Khi đang nói chuyện.
Hai người đã đi tới tòa nhà số 22.
Ấn nút thang máy, đi đến tầng quen thuộc, gõ cánh cửa phòng quen thuộc.
Cộc cộc cộc.
Sau nửa phút, một người đàn ông trung niên, ba của Trương Vũ Thiến, Trương Thạch với mái tóc hơi bạc và bộ quần áo giản dị đi ra mở cửa, nhìn hai người với vẻ mặt cảnh giác:
"Chàng trai trẻ, nếu mấy người còn dây dưa như thế, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy. Mặc dù tôi không biết mục đích của mấy người là cái gì, nhưng tôi không muốn nói quá nhiều chuyện liên quan tới con gái tôi với mấy người."
"Chú Trương."
Lâm Huyền tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt của ông:
"Trong vụ tai nạn xe cộ xảy ra năm 2000 kia, cũng chính là chuyện xảy ra vào rạng sáng ngày sinh nhật 20 tuổi của Trương Vũ Thiến, chú đã nói dối, chú đã che giấu rất nhiều điều."
"Trương Vũ Thiến chết không phải bởi vì tai nạn xe cộ, cô ấy cũng không được hỏa táng hay chôn cất, mà là biến mất vào hư không.. Ngay trước mắt hai người, ở trong xe, biến thành một đám bụi sao nhỏ bé màu xanh giống như bụi pha lê, rồi tiêu tán vào không khí."
"Cậu!"
Sắc mặt người đàn ông trung lập tức trở nên tức giận, nghiến răng nghiến lợi:
"Nói bậy! Nói bậy nói bạt Lập tức cút đi cho tôi!"
Dứt lời.
Người đàn ông lập tức muốn đóng cửa chống trộm.
Rầm!
Lâm Huyền nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp cầm lấy ổ khoá của cửa chống trộm kéo ra, mở cửa ra:
"Chú Trương, bọn cháu không có ý gì cả, chú không cần sợ hãi hay là hoảng sợ gì cả. Hôm nay chúng cháu đến đây de tìm kiếm sự trợ giúp của chú, đồng thời, cũng là để nghĩ cách giúp chú."
"Cậu bỏ tay ra cho tôi!"
Trương Thạch đánh vào cánh tay Lâm Huyền.
"Chú còn nhớ cô gái đứng bên cạnh cháu ở khu mua sắm Tây Đan mà dì Diêm Cầm đã nhận lầm là con gái của cô chú hay không?"
"Buông tay!”
Vốn dĩ Trương Thạch không hề muốn nghe Lâm Huyền nói chuyện, dùng sức kéo cánh cửa:
"Cậu còn không chịu buông tay! Tôi sẽ báo cảnh!"
"Cô ấy cũng đã biến thành bụi sao xanh rồi biến mất... vào lúc 0 giờ 42 phút sáng ngày sinh nhật 20 tuổi của cô ấy".
Trong nháy mắt, toàn thân Trương Thạch như mất hết sức lực.
Hai tay của ông mềm nhũn, cửa chống trộm trực tiếp bị Lâm Huyền mở ra, đập mạnh vào tường.
Bản thân ông ấy cũng không có tâm tư để chú ý đến cái cửa chống trộm nữa.
Con ngươi run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Vẻ mặt khiếp sợ, lại có chút tránh né nhìn Lâm Huyền:
"Vậy... cô gái kia, bạn gái của cậu... cũng... cũng đã biến mất?"
Lâm Huyền gật gật đầu. "Biến mất.. Biến thành đám bụi xanh lam, kết tỉnh, giống như cát bay lên, không sờ được, không có trọng lượng, muốn chạm vào cũng không chạm được... rồi phân tán ra? Thời gian cũng là 0 giờ 42 phút?"
Lâm Huyền gật đầu lần nữa.
Sau đó quay đầu nhìn Cao Dương.
Có vẻ như.
Hai người đã đoán đúng.
Tình huống Trương Vũ Thiến biến mất lúc trước, quả nhiên giống hệt như Sở An Tình; đó là lý do tại sao chú Trương Thạch luôn lảng tránh và không muốn nói nhiều về vấn đề này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận