Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 641: Trẻ con chưa lớn (1)

Ầm !
Máy bay chuyên dụng của Long Quốc cất cánh, bay từ sân bay New York về Long Quốc bên kia đại dương.
Sau khi hạ cánh.
Lâm Huyền sắp xếp tài xế đưa Sở An Tình về trường Đại học Đông Hải, sau đó tự mình trở về trụ sở công ty Rhine.
Khoảng thời gian này, hắn đã rời đi khá lâu nên rất nhiều việc bị dồn lại. Dù sao thì hắn mới là tổng giám đốc, rất nhiều thứ đều phải do hắn ký quyết định, quy trình này không thể bỏ qua.
Vương ca ôm một chồng tài liệu dày đến văn phòng Lâm Huyền.
Bịch một tiếng, đặt mạnh lên bàn:
"Ôi chao, cậu xem, nhiều thế này đều cần cậu ký duyệt hết đấy."
Lâm Huyền gật đầu, bắt đầu lật xem tài liệu:
"Vương ca, thời gian này vất vả cho anh rồi, anh cũng biết là tôi là người chỉ đạo từ xa, công ty Rhine có thể hoạt động tốt như vậy đều là nhờ công lao của anh".
Vương ca cười xua tay:
"Cậu khách sáo quá, thực ra tôi mới là người nên cảm ơn cậu, là cậu đã cho tôi cơ hội làm phó tổng giám đốc, để tôi có được nền tảng phát huy năng lực của mình, đưa một công ty từ con số không lên như thế, tôi rất có cảm giác thành tựu."
"Anh không thể nói như vậy được, Vương ca."
Lâm Huyền đặt một tài liệu đã ký sang một bên rồi tiếp tục lật một tài liệu khác:
"Thực ra, cho dù anh không đến công ty Rhine làm phó tổng giám đốc thì bên công ty MX cũng chuẩn bị thăng chức cho anh làm phó tổng giám đốc, anh đến đâu cũng là phó tổng giám đốc thôi."
"Không không không, không giống nhau đâu Lâm Huyền."
Vương ca kéo một cái ghế ngồi xuống, giải thích cho Lâm Huyền:
"Công ty MX đã có ba phó tổng giám đốc rồi, lại không có ai nghỉ hưu, tuổi tác cũng không lớn. Cho dù tôi được thăng chức làm phó tổng giám đốc thì tôi cũng chỉ xếp thứ tư, tôi có thể quản lý được cái gì chứ? Tôi không nói đến quyền lực... chỉ là thực ra tôi là người rất có ước mơ, muốn làm một sự nghiệp khiến bản thân hài lòng. So với tiền tài danh vọng, tôi coi trọng cảm giác thành tựu này hơn."
"Vì vậy, cho dù tôi có làm phó tổng giám đốc ở công ty MX thì cũng chỉ là một chức nhàn hạ, tương đương với việc nghỉ hưu sớm, có ba phó tổng giám đốc ở trên, tôi cũng không thể quản lý được việc gì, không thể đưa ra quyết định gì, gần như là không thể làm được gì."
"Tôi cũng không giấu gì cậu Lâm Huyền."
Vương ca cười ha ha:
"Thực ra trước đây tôi đã tính toán rồi, đợi khi được thăng chức phó tổng, tôi sẽ bán nghỉ hưu ở công ty MX, chuẩn bị tự mình ra ngoài gây dựng sự nghiệp, hoàn thành một ước mơ từ nhỏ."
"Nhưng bây giờ chắc chắn không có ý nghĩ đó nữa rồi, cậu yên tâm đi Lâm Huyền, cậu đã cho tôi cơ hội thực hiện giá trị cuộc sống thì tôi nhất định sẽ làm tốt cho cậu! Ước mơ từ nhỏ của tôi đã từ bỏ từ lâu rồi, không nghĩ đến nữa, bây giờ tôi chỉ nghĩ làm sao để làm tốt công ty Rhine thôi."
Lâm Huyền cúi đầu ký tài liệu, thuận miệng hỏi:
"Ước mơ gì vậy?"
"Tôi muốn mở một ngân hàng!"
Nói đến ước mơ, Vương ca phấn khởi hẳn lên:
"Nhưng không phải là loại ngân hàng bình thường, mà là một loại ngân hàng chỉ cung cấp dịch vụ két sắt; hơn nữa, ngân hàng của tôi không phải phục vụ những khách hàng có đồ vật quý giá, mà là phục vụ những người dùng két sắt trong thời gian dài, thậm chí hàng trăm năm! Hồi nhỏ xem phim "Doraemon', đoạn Nobita chôn viên nang thời gian, tôi đã tính toán rồi! Đợi sau này có tiền, tôi sẽ mở một ngân hàng như thế này, cung cấp viên nang thời gian cho toàn thế giới!"
"Không sợ cậu cười, những năm gần đây tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, thậm chí tên ngân hàng tôi cũng đã nghĩ ra rồi!"
Vương ca cười hì hì:
"Vì là ngân hàng liên quan đến viên nang thời gian... thời gian, tiếng Anh là time, vậy thì tên ngân hàng đương nhiên là!”
"Ngân hàng Thái MỗI".
"Anh nói gì cơ?"
Lâm Huyền đặt bút ký xuống, nhìn thẳng vào Vương ca.
"Ngân hàng Thái Mỗ à, chính là dịch thẳng từ tiếng Anh TIMEBANK. Hồi nhỏ cậu có xem "Doraemon" không Lâm Huyền? Viên nang thời gian giống như một cái rương kho báu, bỏ đồ chơi hoặc kỷ vật hồi nhỏ vào, sau đó chôn xuống đất đánh dấu, đợi đến khi lớn tuổi, già rồi thì đào lên, không phải là một việc rất có ý nghĩa sao?"
"Lúc đầu tôi nghĩ rất đơn giản, rất nhiều người sau khi lớn lên đều rất nhớ tuổi thơ nhưng lại không thể tìm lại được ký ức tuổi thơ? Lúc này nếu có một ngân hàng có thể lưu giữ thời thơ ấu, lưu giữ những kỷ niệm quý giá thì tốt biết bao? Sau này khi tôi lớn tuổi hơn... lại có thêm nhiều ý tưởng hơn nữa!"
"Nếu chúng ta kéo dài thời gian hơn một chút, bảo quản những thứ quý giá nhất của chúng ta trong ngân hàng thời gian, sau đó đợi vài chục năm vài trăm năm sau, để con cháu chúng ta lấy ra, không phải sẽ thú vị hơn sao? Hơn nữa, mở một ngân hàng như vậy không cần nhiều tiền, đầu tư cũng rất ít, vì không liên quan đến hoạt động tài chính nên thủ tục giấy tờ cũng dễ xin hơn nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận