Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 79: Khoang ngủ đông (1)

"Cậu đóng góp cho công ty lớn như vậy, giúp tôi rất nhiều cả về công việc lẫn cá nhân, tôi không thể không có chút biểu hiện nào."
Cạch.
Lâm Huyền ký xong hai bản hợp đồng rồi đậy nắp bút lại.
Triệu Anh Quân đóng dấu vào hai bản hợp đồng rồi trả lại một bản cho Lâm Huyền:
"Văn phòng của cậu có két sắt không?"
"Không có."
Lâm Huyền lắc đầu.
Hắn chỉ thấy két sắt trong văn phòng của trưởng nhóm tài chính và văn phòng của phó tổng giám đốc.
"Tôi sẽ bảo bộ phận hậu cần trang bị cho cậu một cái."
Triệu Anh Quân bắt đầu gọi điện nội bộ:
"Lâm Huyền, cậu phải khóa kỹ những văn bản, hợp đồng, giấy ủy quyền này trong két sắt, nếu mất sẽ rất phiên phức đấy."
"Không còn việc gì khác nữa, về làm việc đi."
Âm!
Lâm Huyền bước ra khỏi văn phòng của Triệu Anh Quân, cánh cửa mật mã nặng nề sau lưng hắn đóng sầm lại.
Hắn thở dài...
Không biết đến bao giờ mới có cơ hội nhìn lại tấm thiệp mời đó. Đây cũng là lý do anh muốn tiếp tục ở lại công ty này.
Nếu thực sự nghỉ việc rời đi, có lẽ cả đời này hắn sẽ không tìm thấy manh mối liên lạc với Câu Lạc Bộ Thiên tài nữa. ...
Chiều hai ngày sau.
Nhân viên công ty két sắt gõ cửa chào hỏi:
"Lâm tiên sinh, kính chào."
Sau đó, họ khiêng một chiếc két sắt bằng thép cao hơn một mét vào văn phòng của Lâm Huyền.
Một trong những nhân viên đưa cho anh một chùm chìa khóa:
"Lâm tiên sinh, chiếc két sắt này là cấu trúc bảo hiểm kép bằng chìa khóa và mật mã, khi sử dụng phải vặn núm cơ khí nhập mật mã trước, sau đó mới cắm chìa khóa vào mới mở được, hệ số bảo mật rất cao."
Lâm Huyền ngồi xổm xuống, nhìn vào hai núm mật mã chồng lên nhau trên két sắt, hắn nghĩ đến chiếc két sắt có khắc tên mình trong kho của ngân hàng trong mơ.
"Nếu tôi làm mất chìa khóa hoặc quên mật mã thì phải làm sao?"
Lâm Huyền tò mò hỏi.
Nhân viên cười cười:
"Lâm tiên sinh, nếu làm mất chìa khóa, có lẽ hắn có thể nhờ đến thợ mở khóa chuyên nghiệp để mở. Nhưng... nếu quên mật mã thì e rằng chiếc két sắt này thực sự không mở được."
"Chiếc két sắt này không giống với những chiếc két sắt thông thường, thiết kế bên trong cực kỳ tỉnh vi... về cơ bản không thể phá được mật mã".
Lâm Huyền đứng dậy, vỗ vào thân két sắt.
Tiếng ầm ầm vang lên. Có vẻ như được dập từ thép đặc, rất chắc chắn:
"Vậy nếu chẳng may thì sao?"
Lâm Huyền nhìn chằm chằm vào nhân viên:
"Nếu tôi thực sự vô tình quên mật mã nhưng những thứ trong két sắt lại rất quan trọng thì tôi phải làm sao để lấy ra?"
"[Có cách nào để mở một chiếc két sắt đã quên mật mã không?]".
Nhân viên bất lực gãi đầu:
“Nói cứng thì...
"Thực sự còn một cách cuối cùng!"
"Cách gì?"
Lâm Huyền tò mò hỏi.
"Phá hủy bằng vũ lực."
Nhân viên công ty két sắt giải thích với Lâm Huyền:
"Trước đây, chúng tôi có một khách hàng như vậy, giám đốc tài chính bị tai nạn xe hơi, công ty lại cần gấp con dấu trong két sắt nên đã kéo cả két sắt đến nhà máy xử lý phế liệu, dùng [súng cắt oxy acetylen] để cắt ra."
"Chiếc két sắt này được dập từ thép đặc, máy cắt hoặc xà beng thông thường không thể mở được, thậm chí thuốc nổ cũng không nổ được, chỉ có thể dùng [súng cắt oxy acetylen] để cắt ở nhiệt độ cao, đây cũng là biện pháp cuối cùng bất đắc dĩ".
ồ?
Lâm Huyền nảy ra một ý:
“Anh vừa nói súng gì?”
"Súng cắt oxy acetylen là một loại súng phun đốt cháy khí acetylen áp suất cao. Nó có thể tạo ra ngọn lửa phun có nhiệt độ siêu cao 3.000 độ C, sau đó dùng cách làm nóng chảy thép để cắt, rất thường dùng trong lĩnh vực công nghiệp."
Nói xong.
Hai nhân viên câm đơn thủ tục, cho Lâm Huyền ký tên, sau đó để lại một cuốn sổ hướng dẫn sử dụng và số điện thoại liên hệ rồi rời đi.
"Súng cắt oxy acetylen..."
Lâm Huyền ghi nhớ cái tên này.
Chiếc két sắt có khắc tên hắn trong mơ... Nhiều chỗ đã bong tróc rỉ sét, chắc chắn là làm bằng thép.
Trước ngọn súng cắt siêu nhiệt độ 3000 độ...
Chắc chắn sẽ mỏng manh như đậu phụ!...
Lâm Huyền vốn tưởng rằng hắn sẽ sớm vào được trong mơ để cắt chiếc két sắt có khắc tên mình.
Nhưng sự việc không như mong muốn.
Những ngày này hắn thực sự quá bận rộn.
Gần như ngày nào hắn cũng phải thức đêm tăng ca đến tận sáng mới về nhà, thậm chí không có cơ hội vào mơ, hắn đã mấy ngày không mơ thấy gì rồi.
Không chỉ có hắn.
Mọi người trong công ty đều như được tiêm máu gà, tất cả các phòng ban đều tăng ca tăng giờ để hoàn thành tiến độ, thức đêm thậm chí thức trắng đêm là chuyện thường, ngay cả khuôn mặt tinh tế của Triệu Anh Quân... Cũng không tránh khỏi xuất hiện quầng thâm mắt nhàn nhạt.
Chiêu hôm đó.
Lâm Huyền vừa mới hoàn thành xong một công việc trong tay. Ting ting ting! Tiếng chuông điện thoại reo lên. Lâm Huyền nhìn vào màn hình hiển thị số gọi đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận