Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 1681 - Chờ đợi cậu (6)



Chương 1681 - Chờ đợi cậu (6)




Chương 1681: Chờ đợi cậu (6)
Lâm Huyền, Cao Dương và Lưu Phong cùng cúi đầu nhìn vào bên trong.
Rõ ràng.
Đây là lá thư mà Triệu Anh Quân và Ngu Hề để lại cho Lâm Huyền.
“Ừm…”
Cao Dương kéo Lưu Phong ra xa:
“Chúng ta nên để cậu ấy có không gian riêng.”
Lưu Phong gật đầu, rồi cùng Cao Dương bước đi.
Lâm Huyền lấy lá thư từ trong ngăn chứa.
Đó là một tờ giấy rất mỏng và nhỏ, rõ ràng không thể viết được nhiều nội dung.
Trong lòng hắn có chút xúc động.
Triệu Anh Quân, Ngu Hề… họ sẽ để lại cho hắn một bức thư như thế nào đây?
Hít sâu một hơi.
Hắn mở tờ giấy gấp ra, nhìn vào những dòng chữ thanh nhã trên đó.
Rất ngắn.
Chỉ có vài dòng.
Nhưng khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc này, Lâm Huyền không kìm được nước mắt, cảm giác như giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Anh Quân đang vang lên bên tai hắn:
【Lâm Huyền, đừng thương nhớ chúng tôi, tôi và Ngu Hề đã sống một cuộc đời hạnh phúc.】
【Những ngày tháng thiếu vắng cậu quả thật có chút cô đơn, kèm theo nỗi nhớ nhung. Nhưng tôi và Ngu Hề có thể cảm nhận được, cậu luôn ở bên chúng tôi, bảo vệ chúng tôi, con cháu của chúng ta và nhân loại, giữ cho thế giới này an toàn.】
【Cậu là anh hùng của chúng tôi, cũng là niềm tự hào của chúng tôi.】
【Vì vậy, hãy nhìn về phía trước, đừng ngoảnh lại. Nhiệm vụ của chúng tôi đã kết thúc, ngọn đuốc cứu lấy tương lai lại được trao vào tay cậu. Chúng tôi không rời xa, mà đã hóa thành những cơn gió, ánh nắng, luôn đứng sau lưng cậu.】
【Xin lỗi, tôi không thể giữ lời hứa, cùng cậu sống đến đầu bạc răng long cho đến tận thế giới tận cùng. Nhưng… hãy dũng cảm tiến về phía trước! Đừng quên——】
【Vẫn còn một cô gái bị mắc kẹt trong dòng thời gian, đang chờ cậu ở nơi tận cùng của thế giới.】
*Ghi chú từ dịch giả, bức thư này của Triệu Anh Quân đã được đổi xưng hô phù hợp hơn với cảm xúc của Triệu Anh Quân khi đó, mang theo một chút xa cách sẽ khiến Lâm Huyền nhẹ lòng hơn.
……
……
……
Lâm Huyền đọc bức thư này hai lần.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại.
Gấp bức thư, đặt vào túi áo ngực.
Nhìn về phía trước.
Nhìn về phía trước.
Cho đến khi, đến tận cùng của thế giới.
Hắn quay người lại, bước nhanh về phía Lưu Phong.
Robot thùng rác bằng hợp kim hafnium VV cũng nhanh nhẹn xoay bánh, theo sát sau lưng Lâm Huyền.
“Lưu Phong.”
Lâm Huyền đến trước mặt Lưu Phong:
“Người ta có phát hiện được sao chổi chứa nguyên tố astatine-339 không?”
“Đã phát hiện từ lâu rồi.”
Lưu Phong trả lời:
“Các quốc gia luôn theo dõi chặt chẽ sao chổi khổng lồ này, dự định trong ba tháng tới sẽ phối hợp để phá hủy nó ngoài tầng khí quyển, tránh cho nó va chạm trực tiếp với Trái Đất.”
Lâm Huyền gật đầu:
“Còn thiết bị xuyên thời không thì sao? Đã hoàn thành chưa?”
“Cơ bản đã hoàn thành, nhưng có một số vấn đề nhỏ trong một mô-đun.”
Lưu Phong nhíu mày:
“Nhưng tôi đã nghĩ ra phương án thay thế, trước khi sao chổi đến, chúng ta sẽ hoàn thành thiết bị xuyên thời không, không có gì đáng lo cả.”
“Xin lỗi, mặc dù tôi đã tỉnh lại trước vài năm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn xử lý được phần còn lại… Tôi và thiên tài thiết kế bản vẽ kỹ thuật đó vẫn còn khoảng cách quá lớn.”
Lâm Huyền cười:
“Không sao đâu, Lưu Phong, bây giờ đã không còn là năm 2025 nữa.”
Hắn nhớ lại năm sinh của Cao Văn là 2182.
Nếu trên đường dây thế giới này, Cao Văn không ngủ đông, thì hiện tại ông ấy cũng chỉ mới 52 tuổi, vẫn đang ở độ tuổi sung mãn.
Nhưng nếu ông ấy có ngủ đông cũng không sao, dù sao cũng có thể tìm thấy…Mạch Mạch đã từng nói, độc tính và khả năng lây lan của virus ức chế ngủ đông đã giảm dần, đến những năm cuối cùng, cơ bản chỉ có người già và người yếu mới bị nhiễm, phần lớn người bình thường đều có sức đề kháng đủ để miễn dịch. Vì vậy, khả năng Cao Văn đã ngủ đông vẫn rất cao.
“Chúng ta đi thôi.”
Lâm Huyền nhìn về phía mặt trời đang dần lên cao:
“Đã đến lúc gặp lại những người bạn cũ trong thực tế rồi.”
……
Hai ngày sau.
Tại một cơ sở ngủ đông dưới lòng đất ở Thành phố Đông Hải.
Một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi, chậm rãi mở mắt trong khoang ngủ đông.
Anh ta nhìn vào lớp sương mờ trên vỏ kính, không nhớ mình là ai, cũng không biết đây là đâu, lại càng không hiểu tại sao mình không cảm nhận được gì trên cơ thể.
Theo hướng dẫn bằng giọng nói, anh ta hoàn thành một loạt bài kiểm tra, cuối cùng cánh cửa khoang cũng nâng lên.
Anh ta ngồi dậy.
Nhưng lập tức trợn mắt nhìn ba người đàn ông với dáng vẻ cao thấp béo gầy khác nhau đang canh chừng bên cạnh:
“Các anh! Các anh định làm gì?”
Không hiểu sao, ba người đàn ông này cười với vẻ xấu xa, điều này khiến bộ não trống rỗng của anh ta trở nên bất an! Lo lắng! Sợ hãi!
Đặc biệt là người đàn ông béo đứng phía sau một chút, tay cầm một vật dụng có hình dạng đáng sợ, giống như xúc tu của bạch tuộc, trông như một công cụ tra tấn!
“Các các các anh rốt cuộc là ai! Tôi… tôi là ai?”
Khi giọng nói vừa dứt.
Người đàn ông cao lớn trẻ tuổi đứng đầu mỉm cười bước tới, đưa tay phải ra:
“Xin chào, Cao Văn đại đế.”
“Đã đến lúc… thức dậy và bắt đầu công việc rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận