Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 342: Ngủ ngon (3)

"Đó là điều chắc chắn rồi."
Lâm Huyền thầm nghĩ, ở một nơi coi trọng vật chất như vậy, ai có thể giúp mọi người kiếm tiên thì người đó chính là cha, thực tế là vậy.
Lâm Huyền và Chu Nhạc đi đến gần thì phát hiện trong sân rộng lớn của tòa lâu đài, gần như không có dấu vết trang trí nào, toàn bộ đều là đất đai phì nhiêu bằng phẳng, một người phụ nữ tóc bạc gầy gò đang cúi xuống làm việc.
"Dì ơi".
Chu Nhạc rõ ràng rất quen thuộc với bà ấy nên đi đến bên tường rào và gọi lớn.
Người phụ nữ tóc bạc mặc một bộ quần áo sạch sẽ nhưng hơi bạc màu, chải tóc gọn gàng, ngẩng đầu lên.
Thấy Chu Nhạc, bà ấy cười tươi, những nếp nhăn trên mặt nhăn lại:
", Nhạc Nhạc à.'.
"Lâm Huyền, đây là mẹ của Chu Đoạn Vân."
Giới thiệu xong với Lâm Huyền, Chu Nhạc lại nhìn mẹ Chu Đoạn Vân:
"Dì ơi, đây là bạn học cấp ba của cháu và Chu Đoạn Vân, vừa đi ngang qua đây nên vào chào dì!"
Nghe nói là bạn học của Chu Đoạn Vân, đôi mắt của bà lão này lập tức sáng lên!
Bà ấy vội vàng đứng dậy, lau tay vào tạp dê, mở cổng:
"ồ, là bạn học của Chu Đoạn Vân à! Mau mau mau vào ngồi chơi!"
"Không cần đâu dì."
Lâm Huyền xua tay... Hắn chỉ định lặng lẽ đến xem một chút, rồi trò chuyện với Chu Nhạc, căn bản không muốn vào nhà Chu Đoạn Vân.
Kết quả không ngờ Chu Nhạc lại đi chào hỏi.
Mẹ Chu Đoạn Vân rất nhiệt tình, Lâm Huyền và Chu Nhạc đành vào nhà ngồi.
Trong nhà rất sạch sẽ, chỉ là quá rộng, không có hơi thở của cuộc sống gì cả.
"Dì ơi, trước đây không phải có rất nhiều người giúp việc sao?”
Chu Nhạc quay đầu hỏi.
"Dì không quen có nhiều người ở nhà" Mẹ Chu Đoạn Vân cười cười, sau đó rót cho hai người hai cốc nước:
"Sau Tết thì cho họ nghỉ hết, tự dì thấy thoải mái hơn. Chỉ là ngôi nhà này quá lớn... Dọn dẹp rất bất tiện."
Lâm Huyền cầm cốc nước, nhìn khắp phòng khách.
Thực sự rất xa hoa, hẳn là đã tốn không ít tiền.
Trên tường treo đủ loại tranh ảnh, thư pháp nhưng ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách... Lại là một tờ giấy A4 nhăn nhúm được đóng khung, rất không phù hợp với bầu không khí xa hoa của ngôi nhà này.
Lâm Huyền đứng dậy đi tới...
Nhìn kỹ lại, đúng như hắn ta đoán.
Bên trong được đóng khung, chính là bản sao "thông báo trúng tuyển của Đại học Hồ Nam.
Có lẽ đây là thứ quý giá nhất trong số tất cả những bức thư pháp của danh sư trong nhà... vì Lâm Huyền phát hiện ra rằng, những khung tranh khác đều phủ một lớp bụi mỏng, rõ ràng là đã lâu không lau chùi.
Nhưng chỉ có khung kính đựng thông báo trúng tuyển này là sạch sẽ trong suốt, không có một hạt bụi nào, rõ ràng là được lau chùi cẩn thận mỗi ngày. Lâm Huyền đứng đây, nhìn tờ thông báo trúng tuyển rõ ràng là giả mạo trước mắt...
Không biết mẹ Chu Đoạn Vân phải đứng đây ngắm bao lâu mỗi ngày và đã tự hào bao nhiêu năm.
"Cháu tốt nghiệp Đại học nào?”
Mẹ Chu Đoạn Vân nhìn Lâm Huyền hỏi.
"Thưa dì, cháu học Đại học Đông Hải ạ."
"Đông Hải à... Vậy chắc xa Đại học Hồ Nam lắm nhỉ?"
Lâm Huyền gật đầu.
Khoảng cách này, đối với một số người thì rất gần, nhưng đối với mẹ Chu Đoạn Vân thì rất xa.
Có lẽ bà ấy chưa bao giờ bước ra khỏi ngôi làng này.
Có lẽ trong mắt bà, Đại học Hồ Nam mới là trường Đại học tốt nhất trên đời.
"Chu Đoạn Vân về ăn Tết không ạ?"
Lâm Huyền quay đầu hỏi.
"Năm nay không về."
Mẹ Chu Đoạn Vân lắc đầu:
"Chủ yếu là năm nay nó bận nên không có thời gian về. Thực ra bình thường năm nào nó cũng về, không chỉ ăn Tết, bình thường cũng thường xuyên về thăm dì".
Nhắc đến Chu Đoạn Vân, bà lão tóc bạc này rất tự hào:
"Con trai dì rất hiếu thảo, nó thường xuyên gọi điện cho dì, mua đồ cho dì, mỗi tối trước khi đi ngủ còn nhắn tin chúc dì ngủ ngon... Dì hỏi những người trong làng, chưa có đứa con nào kiên trì nhắn tin chúc ngủ ngon cho cha mẹ chúng mỗi ngày hết!"
"Mỗi ngày?"
Lâm Huyền nghe xong có chút kinh ngạc:
"Ngày nào cũng nhắn ạ?"
Về điểm này, Lâm Huyền tự nhận mình không làm được...
Tất nhiên, hắn rất hiểu, nếu mình nhắn tin chúc ngủ ngon cho mẹ mỗi ngày, mẹ hắn chắc chắn sẽ không thấy phiên, chắc chắn cũng sẽ rất vui.
Nhưng... không hiểu sao, hắn lại cảm thấy có chút khó chịu.
Về điểm này, Lâm Huyền vẫn rất nể phục Chu Đoạn Vân.
Hắn cho rằng ở một mức độ nào đó thì việc kiên trì nhắn tin chúc ngủ ngon cho mẹ mỗi tối còn khó hơn cả việc xây cho mẹ một tòa lâu đài chín tầng.
"Đúng vậy! Thật đấy! Cháu xem!"
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Huyền, mẹ Chu Đoạn Vân càng vui hơn, bà ấy lấy điện thoại trong túi ra, mở trang trò chuyện trên WeChat với Chu Đoạn Vân rồi đưa cho Lâm Huyền:
"Cháu xem, đúng là ngày nào cũng nhắn!"
Lâm Huyền cầm lấy điện thoại, khung trò chuyện màu trắng của Chu Đoạn Vân ở bên trái giao diện, đúng là ngày nào cũng gửi một câu "Mẹ ơi, ngủ ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận