Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 136: Giấu diếm (2)

"Nhưng học ở làng chúng ta này... có nghĩa lý gì chứ? Ở đây không có kiến thức thực sự, cũng không có lịch sử thực sự... dù có đi học, cũng chỉ học được những thứ vô nghĩa.”
Đúng vậy.
Quả nhiên là thanh tra không thể quyết gia sự, không biết khổ người khác, không khuyên người khác thiện.
Lâm Huyền vỗ vai Đại Kiểm Miêu:
"Tôi hiểu rồi, Kiểm ca, tôi sai rồi."
Hắn cười cười:
"Nếu một ngày nào đó tôi có thể vào Đông Hải mới, tôi chắc chắn sẽ phá một lỗ lớn trên bức tường sắt đó. Lúc đó... anh dẫn đầu bà con xông vào, cướp hết những thứ tốt đẹp bên trong!"
"Ha ha ha ha, đi đi!"
Đại Kiểm Miêu vỗ mạnh vào lưng Lâm Huyền:
"Chỉ biết khoác lác! Đi, về uống rượu!"
Hai người xuống lầu, Lâm Huyền cuối cùng nhìn lại Đông Hải mới với cảnh tượng khoa học viễn tưởng, ngước nhìn mặt trăng với biểu tượng của Câu Lạc Bộ Thiên Tài... rồi cúi đầu bước vào nhà.
Trong phòng khách, chị dâu và con trai con gái đã ăn xong, rời khỏi bàn.
Lâm Huyền và Đại Kiểm Miêu tiếp tục uống thêm một chút, hắn hỏi Đại Kiểm Miêu nhiều câu hỏi về lịch sử, nhưng không nhận được câu trả lời hữu ích nào. Hỏi đi hỏi lại, Đại Kiểm Miêu chỉ nói một câu, thế giới này luôn luôn là như vậy.
Hắn ta không biết gì về lịch sử, như thể không có gì về lịch sử cả.
Trong vài chục năm, thậm chí cả trăm năm qua, hắn ta còn biết một chút, nhưng những chuyện trước đó thì hoàn toàn không biết.
Ngay cả trong tiệm sách, cũng không có bất kỳ tài liệu lịch sử nào từ trăm năm trước.
Điều này làm Lâm Huyền khá ngạc nhiên...
Theo lý mà nói, bất kỳ nơi nào, bất kỳ thế giới nào cũng nên có những nhà sử học chứ? Phải có những ghi chép liên quan chứ?
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, trong thế giới của giấc mơ đầu tiên, cũng không thể tra được các ghi chép lịch sử trước đó.
Đây có phải là một nguyên nhân chung không?...
Không lâu sau.
Đại Kiểm Miêu nhìn đồng hồ, mỉm cười và quàng vai Lâm Huyền:
"Hôm nay ngủ sớm đi cậu em, trên lầu còn nhiều phòng, tôi đã bảo vợ dọn cho cậu một phòng, đừng ngại.
"Ai ngủ sớm vậy chứ."
Lâm Huyền lắc đầu:
"Tôi đâu phải trẻ con, bây giờ còn chưa tới mười giờ mà."
"Kiểm ca, chắc chắn anh có chuyện giấu tôi đúng không? Hôm nay A Tráng đã nói tối nay các anh có hoạt động gì đó, tôi đã là anh em của anh rồi, dù là việc tốt hay việc xấu cũng không thể quên tôi chứ?"
Lâm Huyền nắm lấy tay Đại Kiểm Miêu:
"Tôi đã là người của anh rồi, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết! Nói cho tôi biết đi Kiểm ca... rốt cuộc anh đang làm ăn lớn gì vậy?"
Đại Kiểm Miêu uống cạn ly rượu, mút mút môi:
"Cậu em, tôi thừa nhận, tôi thực sự có chuyện giấu cậu."
Đại Kiểm Miêu là người thẳng thắn, nghĩa khí, đây cũng là lý do Lâm Huyền không ghét hắn ta.
"Tôi thực sự có chuyện giấu cậu."
Đại Kiểm Miêu lặp lại, rót chút rượu cuối cùng từ chai vào ly của Lâm Huyền, rồi rót phần còn lại vào ly của mình:
"Nhưng tôi không định giấu cậu mãi."
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Lâm Huyên:
"Tôi nhìn một cái là biết cậu không phải người xấu, tôi tin vào ánh mắt của mình.
"Vậy thì hôm nay...”
"Nhưng hôm nay không được."
Đại Kiểm Miêu kiên định, nâng ly chạm cốc với Lâm Huyền:
"Tôi muốn dẫn cậu đi cùng, nhưng việc này không phải do tôi quyết định”.
"Vậy nên... cậu cứ nghe lời tôi, ngủ sớm đi. Ngày mai tôi sẽ đưa cậu gặp ông chủ, giới thiệu cậu với ông ấy."
"Cậu yên tâm đi, Kiểm ca này rất có tiếng nói. Có tôi bảo lãnh, ông chủ chắc chắn sẽ cho cậu gia nhập."
"Nhưng trước khi điều đó xảy ra, cậu đừng hỏi nhiều quá. Mỗi nghề đều có quy tắc riêng, tôi biết cậu là người tài, nhưng người tài cũng không thể ngoại lệ.....
Đại Kiểm Miêu đã nói rõ như vậy, Lâm Huyền cũng không cưỡng lại. Hắn không ngờ rằng trong giấc mơ trước, hắn luôn dùng "ngày mai" để lấp liếm với Đại Kiểm Miêu... giờ gió xoay chiêu, hôm nay Đại Kiểm Miêu lại trả lại "ngày mai" cho hắn.
Nhưng Lâm Huyền cũng không vội.
Chỉ cần không gây ra biến động lớn về không gian và thời gian, giấc mơ này có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài, mọi chuyện có thể từ từ khám phá, bây giờ chỉ cần thu thập thông tin là được.
Lâm Huyền nâng ly:
"Anh còn có một người anh lớn nữa?"
"Không phải anh lớn, mà là ông chủ, chúng tôi làm việc cho ông ấy".
Cạch.
Hai người chạm ly rồi uống cạn.
Đại Kiểm Miêu dẫn Lâm Huyền làm quen với bố cục trong nhà, vị trí nhà vệ sinh. Nhìn hắn ta rửa mặt xong, đẩy hắn vào phòng ngủ sạch sẽ đã được dọn dẹp.
"Tối ngủ ngon, đừng ra ngoài chạy lung tung, ngoài kia an ninh không tốt."
Đại Kiểm Miêu dặn dò.
"Biết rồi Kiểm ca."
Lâm Huyền đáp:
"Yên tâm đi."
Chắc chắn tôi sẽ ra ngoài!
Hắn ta đã gợi ý đến mức này rồi... nếu không ra ngoài xem thử, thật có lỗi với tính tò mò của mình.
Huống hồ, bản thân mình đang nằm mơ, sao có thể tiếp tục ngủ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận