Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 239: Thư mời (4)

"Lâm Huyền, cậu đến văn phòng tôi một chuyến."
Sau khi nghe điện thoại, giọng nói của Triệu Anh Quân truyền đến nghe có vẻ hơi vui mừng, có vẻ tâm trạng không tệ.
"Được."
Lâm Huyền cúp điện thoại.
Lúc này tìm mình...
Chẳng lẽ là muốn bàn bạc với mình chuyện bổ nhiệm thư ký?
Tầng 22.
Ầm !
Một tiếng động lớn, cánh cửa mật mã hai lớp dày cộp trước mắt mở ra.
"Vào đi."
Giọng nói của Triệu Anh Quân truyền đến từ bộ đàm có hình.
Lâm Huyền đi giày da, bước vào văn phòng không chút hơi người này.
Bây giờ mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, bầu trời xám xịt đã bắt đầu vào đêm.
Văn phòng của Triệu Anh Quân bật đèn sáng trưng, ngược lại khiến cho thành phố Đông Hải bên ngoài cửa sổ kính như bị mây đen bao phủ.
Lâm Huyền từng bước một đi qua bộ bàn ghế sofa phủ một lớp bụi mỏng, đi qua chậu cây cảnh lá vàng rơi rụng, đến trước bàn làm việc của Triệu Anh Quân:
"Triệu tổng, cô tìm tôi."
Triệu Anh Quân gật đầu.
Cô ấy đẩy một tấm bìa cứng gấp màu đỏ sẫm trên bàn về phía hắn.
Vuông vức.
Họa tiết hoa văn màu vàng sẫm.
Ở giữa nếp gấp còn ép một con dấu niêm phong bằng sáp!
"Đây là... Lâm Huyền mở to mắt.
"Chúc mừng cậu Lâm Huyền."
Triệu Anh Quân ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Huyền mỉm cười:
"Đây là... Thư mời của cậu!”
Đèn sợi đốt sáng trưng chiếu xuống.
Chiếu lên tấm thiệp mời màu đỏ sẫm đó.
Con dấu niêm phong bằng sáp phản chiếu ánh sáng đỏ kỳ lạ khiến Lâm Huyền không nhìn rõ hoa văn trên đó.
Mặt Lâm Huyền không đổi sắc, nhìn Triệu Anh Quân:
"Cho tôi sao?"
"Đúng vậy."
Hoa tai của Triệu Anh Quân phản chiếu ánh đèn sợi đốt, lấp lánh, ánh mắt chứa ý cười:
"Có phải rất bất ngờ không?"
"Có hơi bất ngờ."
Lâm Huyền bước tới, cầm lấy tấm thiệp mời đó.
Khi hắn chạm vào chất liệu này... Thì đã hiểu. Đây không phải thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài, hoàn toàn không giống với của Triệu Anh Quân.
Tấm thiệp mời này sờ vào có cảm giác lông nhung cao cấp hơn, không phải bìa cứng thông thường.
Lâm Huyền cầm lên trước mắt, nhìn vào huy hiệu được đóng dấu trên khối sáp niêm phong, lập tức nhìn thấy cái tên quen thuộc.
Hiệp hội Thương mại Đông Hải.
"Tôi cũng không ngờ Sở Sơn Hà lại gửi thiệp mời cho cậu."
Triệu Anh Quân chống cằm lên bàn làm việc nhìn Lâm Huyền:
"Bữa tiệc mừng năm mới long trọng nhất hằng năm của Hiệp hội Thương mại Đông Hải thường không gửi thiệp mời cho những người ngoài hiệp hội."
"Tất nhiên... Cũng không phải là tuyệt đối, thực ra hằng năm Sở Sơn Hà vẫn gửi thiệp mời cho rất nhiều người nổi tiếng trong xã hội hoặc những nhân vật lớn của Đông Hải, dù sao thì đây cũng là tiệc riêng của ông ta, ông ta muốn mời ai thì mời."
"Nhưng tấm thiệp mời này của cậu..."
Triệu Anh Quân cười lắc đầu:
"Tấm thiệp này của cậu, tôi thực sự không hiểu nổi, cậu và Sở Sơn Hà có quan hệ riêng tư gì sao?”
"Không có."
Bản thân Lâm Huyền cũng không hiểu nổi.
Tại sao Sở Sơn Hà lại gửi cho mình một tấm thiệp mời dự tiệc tối?
Thứ nhất hắn không phải thành viên của Hiệp hội Thương mại Đông Hải.
Hai là hắn không phải là nhân vật lớn có tiếng tăm gì ở Đông Hải. Ba là hắn và Sở Sơn Hà cũng không có quan hệ riêng tư gì, lân duy nhất trò chuyện là trong tiệc mừng công của công ty MX.
Nhưng đó cũng là nể mặt Triệu Anh Quân, Sở Sơn Hà mới nói với hắn hai câu.
Chỉ với chút ít giao tình này, hẳn là không đủ tư cách để nhận được tấm thiệp mời này.
Chẳng lẽ...
Là vì mấy hôm nay hắn nổi tiếng trên cầu vượt cao tốc?
Chắc chắn không phải.
Lâm Huyền phủ nhận suy nghĩ ngu ngốc này.
Sở Sơn Hà tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà đặc biệt gửi thiệp mời cho một người, như vậy thật sự quá buồn cười.
"Tôi cũng không hiểu nổi."
Lâm Huyền lắc đầu:
"Không phải là nể mặt cô nên mới gửi cho tôi một tấm chứ?"
"Sao có thể, Lâm Huyền cậu nghĩ gì vậy?"
Triệu Anh Quân cúi đầu cười:
"Tôi mà có mặt mũi gì trước mặt Sở Sơn Hà?"
"Nhưng tóm lại tấm thiệp mời này đích thực là gửi cho cậu. Chiều nay người của tập đoàn Sơn Hà đến tận công ty đưa thiệp mời cho tôi, họ đưa cho tôi hai tấm, chỉ đích danh nói một tấm là của cậu."
"Mở ra xem thử đi."
Nghe xong, Lâm Huyền cạy con dấu niêm phong bằng sáp đó ra, sau đó mở tờ giấy gấp ra.
Bên trong là lời mời rất chính thức. Nêu rõ thời gian và địa điểm diễn ra tiệc mừng năm mới của Hiệp hội Thương mại Đông Hải.
Địa điểm là một hội quán riêng của Sở Sơn Hà, thời gian là bảy giờ tối ngày kia.
Trên đầu thiệp mời, hai chữ Lâm Huyền được viết bằng bút mực cứng cáp... Lâm Huyền không rõ hai chữ này có phải do Sở Sơn Hà đích thân viết không nhưng nét chữ cứng cáp mạnh mẽ này trông có chút nên tảng thư pháp.
"Lạ thật đấy."
Lâm Huyền gấp thiệp mời lại.
Thực ra hắn không muốn đi.
Bản thân hắn không có hứng thú gì với loại tiệc tối này, huống hồ đây vốn là tiệc tối nội bộ của Hiệp hội Thương mại Đông Hải... Bản thân hắn đến đó cũng chẳng quen biết ai, vậy sẽ ngượng lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận