Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 368: Lên mặt trăng (2)

"Cái này chúng tôi không rõ, nói chung chi tiết liên quan đến vụ án này, trước khi phá án hoàn toàn, cảnh sát sẽ không công bố ra ngoài. Nhưng giấy triệu tập này cũng không bắt buộc, cậu muốn đi thì đi, không muốn đi thì không cần cậu ra mặt, công ty chúng tôi sẽ phản hồi từ chối."
Lâm Huyền cúi đầu, nhìn con dấu đỏ trên giấy triệu tập.
Bình thường mà nói, Sở cảnh sát thành phố Đông Hải tuyệt đối sẽ không triệu tập một con tép riu như mình, trong lĩnh vực phá án, mình thực sự không giúp được gì, cũng không có kinh nghiệm gì.
Vậy thì nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng là Quý Lâm giới thiệu mình với Sở cảnh sát. Nói cách khác... là Quý Lâm đứng sau mời mình tham gia Tổ điều tra chuyên án vụ án Hứa Vân.
Uy tín của Quý Lâm bây giờ trong Sở cảnh sát thành phố Đông Hải rất cao, cũng rất có tiếng nói, chuyện này hắn ta làm rất dễ.
Tờ giấy triệu tập này... đúng là có chút mùi Hồng Môn Yến.
Thuật ngữ "Hồng Môn yến" theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng, dựa trên sự kiện Hồng Môn Yến thời Mãn Thanh, chưa đụng đũa đầu đã rơi.
Bây giờ, Lâm Huyền đã cơ bản xác định Quý Lâm, Chu Đoạn Vân, Quý Lâm là một nhóm.
Ba người họ không chỉ liên quan đến vụ giết hại Hứa Vân và Đường Hân, mà hiện tại còn đang cố gắng tìm ra sơ hở hoặc chứng cứ trên người mình... mà một khi xác nhận được điều này, gần như 100% sẽ nghĩ cách dùng cùng một vụ tai nạn xe hơi để đâm chết mình vào lúc 0 giờ 42 phút. Đây chính là "trò chơi mèo vờn chuột" mà Hoàng Tước đã nói.
Thời gian trước, Lâm Huyền chạy khắp nơi, mục đích chính là muốn tìm thêm nhiều thông tin về hung thủ.
Vậy thì có thể tưởng tượng được trong thời gian này đối thủ cũng không nhàn rỗi.
Quý Lâm gửi cho mình tờ "giấy triệu tập" này, thực ra cũng giống như hạ chiến thư. Mục đích của hắn ta chắc chắn là muốn gọi mình đến bên cạnh hắn ta, sau đó trong quá trình tiếp xúc và làm việc hàng ngày để tìm ra bí mật của mình.
"Không đúng.
Lâm Huyền thâm nghĩ... đây không tính là chiến thư, bởi vì hiện tại mình điều tra ra được cái tên Quý Tâm Thủy này, cũng như quá khứ giữa Quý Tâm Thủy và Chu Đoạn Vân hoàn toàn là ngoài ý muốn, Quý Lâm hẳn là không biết chuyện này.
Nói cách khác, bên phía Quý Lâm không biết rằng hắn ta đã lộ tẩy.
Theo góc nhìn của hắn ta, mình vẫn chưa nhận ra hắn ta cũng là một trong những hung thủ; hắn ta vẫn đang diễn vai một người tốt, một người cố gắng tìm ra hung thủ giết chết Hứa Vân, một người thương tiếc cho Đường Hân.
Nhìn theo cách này...
Lợi thế lại quay trở về phía mình, thông tin tình báo của mình nhiều hơn Quý Lâm một bậc.
Vậy thì.
Có nên đến Hồng Môn Yến này không?
Lâm Huyền vẫn có chút do dự.
Thực tế chứ không phải là mơ, không có nhiều mạng như vậy để thử đi thử lại vô số lần.
Mặc dù không vào hang cọp sao bắt được cọp con nhưng liều lĩnh một mình đến địa bàn của Quý Lâm, dưới mí mắt của Quý Lâm là rất nguy hiểm.
Quý Lâm thông minh như vậy, chắc chắn sẽ giăng rất nhiều cạm bẫy cho mình, chỉ cần không chú ý một chút là có thể toi mạng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Mình đã khóa chặt Quý Lâm, Quý Tâm Thủy, Chu Đoạn Vân bọn họ rồi... vậy thì bước tiếp theo nếu muốn đưa họ ra trước pháp luật, báo thù cho Hứa Vân và Đường Hân thì thực sự cần phải tiếp xúc với họ để tìm sơ hở để tìm manh mối.
Trò chơi mèo vờn chuột trốn tìm này chính là xem ai bắt được sơ hở của đối phương trước, ai giải quyết được đối phương trước.
Xuất phát từ góc độ này mà nói, rủi ro và lợi ích cùng tồn tại. Mình thực sự nên tự mình vào cuộc trong tình trạng giả vờ không biết gì, giả vờ rơi vào bẫy của Quý Lâm, sau đó phản công lại.
Dù sao thì...
Quý Lâm họ có thể giăng bẫy cho mình thì tại sao mình không thể dùng kế của họ, sau đó thiết kế một cái bẫy để Quý Lâm bọn họ tự lộ tẩy?
"Tôi sẽ cân nhắc xem."
Lâm Huyền cất tờ giấy triệu tập, nhìn Triệu Anh Quân:
"Nói thật, giáo sư Hứa Vân và chúng tôi quan hệ rất tốt, đã giúp chúng tôi rất nhiều. Nếu tôi thực sự có thể giúp cảnh sát một số việc, sớm bắt được hung thủ... thì tôi vẫn rất muốn giúp đỡ."
Triệu Anh Quân gật đầu:
"Chuyện này cậu tự quyết định đi."
Ra khỏi văn phòng Triệu Anh Quân, Lâm Huyền nhìn đồng hồ. Còn sớm, vẫn còn rất nhiều thời gian nữa mới đến trưa.
Hôm qua Trịnh Thành Hà đã nói, hắn ta làm ca sáng lái xe taxi, hiện tại chính là giờ làm việc của hắn ta.
Cho nên thời điểm này đến bệnh viện, khả năng lớn có thể gặp được Trịnh Tưởng Nguyệt một mình trong phòng bệnh.
Muốn biết Trịnh Thành Hà có phải là nghi phạm đâm chết giáo sư Hứa Vân và Đường Hân hay không... chỉ cần hỏi Trịnh Tưởng Nguyệt là được.
Hơn nữa, Lâm Huyền cũng rất tò mò về thân phận và lai lịch thật sự của Trịnh Thành Hà; nhìn hắn ta không muốn kể lại chuyện cũ, còn Trịnh Tưởng Nguyệt thì đơn giản hơn nhiều, tùy tiện hỏi một chút là có thể biết được sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận