Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 379: Lễ vật (1)

Được thôi, cứ diễn đi.
Căn phòng này không lớn, người nào cũng là ảnh đế.
Năm nay trao giải Oscar ở đây luôn đi.
"Tôi thường ngủ muộn lắm."
Lâm Huyền tháo tai nghe, ngồi dậy trên giường dựa vào gối:
"Tôi có làm phiền anh ngủ không?”
"Không có."
Quý Lâm lắc đầu, cũng ngồi dậy trên giường, dựa vào đầu giường, nhìn Lâm Huyền:
"Tôi cũng rất bối rối, cứ nghĩ mãi về vụ án, có một điều tôi vẫn không hiểu, cũng không có manh mối gì."
"Là gì?"
Lâm Huyền tắt điện thoại, quay đầu nhìn Quý Lâm.
Căn phòng tối sâm lại, chỉ có ánh trăng mỏng như tơ chiếu vào qua khe hở rèm cửa sổ chưa kéo chặt... biến thành những đốm huỳnh quang nhảy nhót, dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của rèm cửa, chiếu lên người Quý Lâm.
"Tôi không hiểu tại sao hung thủ nhất định phải kiểm soát thời gian gây án là 0 giờ 42 phút."
Quý Lâm chống cằm, nhẹ giọng nói:
"Thời điểm tử vong của Đường Hân và Hứa Vân đều nằm trong khoảng từ 0 giờ 42 phút đến 0 giờ 43 phút, chưa nói đến đây là thời điểm rất khó kiểm soát chính xác thì bản thân thời điểm này có ý nghĩa gì?"
"Suy nghĩ của hung thủ thường rất khó đoán."
Lâm Huyền tùy tiện nói:
"Có thể thời điểm này có ý nghĩa phi thường với hắn ta. Giống như nhiều hung thủ cố tình để lại ký hiệu đặc biệt, vật phẩm đặc biệt tại hiện trường ám sát, chẳng qua là để chứng minh vụ án này là do tôi làm, có tâm lý khoe khoang hoặc phô trương.
"Chỉ để khoe khoang và phô trương thì hoàn toàn không cần khóa thời gian gây án, có những cách khác cao siêu và kín đáo hơn."
Quý Lâm lắc đầu, nói ra suy nghĩ của mình:
"Cũng giống như anh nói, chỉ cần để lại ký hiệu đặc biệt hoặc vật phẩm đặc biệt là đủ rồi, hoàn toàn không cần cố định thời gian gây án là 0 giờ 42 phút, điều này không chỉ rất dễ gây chú ý mà còn tương đương với việc trực tiếp thông báo cho cảnh sát thời điểm gây án tiếp theo, đối với bản thân những kẻ giết người mà nói cũng là hành vi rất nguy hiểm."
Lâm Huyền nhìn Quý Lâm trong bóng tối:
"Vậy thì theo anh nghĩ..."
"Tôi càng cho rằng, cách giết người kỳ quái của những kẻ giết người này là cố tình phô trương cho ai đó xem, giống như tổ chức nghi lễ, thông qua một loại kỳ thi nào đó."
Quý Lâm dừng lại một chút, tiếp tục nói:
"Cha mẹ tôi cũng chết vào lúc 0 giờ 42 phút".
"Thật hay giả vậy?"
Lâm Huyền hơi bất ngờ, hắn không biết Quý Lâm nói thật hay giả và cũng không nghĩ đến ý nghĩa sâu xa của việc những kẻ giết người giết người vào lúc 0 giờ 42 phút, không hiểu tại sao Quý Lâm lại phải thú nhận những điều này với mình:
“Cũng là tai nạn xe hơi sao?”
Quý Lâm lắc đầu:
"Không phải tai nạn xe hơi. Vì vậy, tôi vẫn luôn không chắc chắn, kẻ giết cha mẹ tôi 20 năm trước và kẻ giết Hứa Vân và Đường Hân bây giờ có phải là cùng một loại người hay không."
"Đó là một vụ nổ súng xảy ra vào lúc 0 giờ 42 phút, những kẻ xấu đã giết chết cha mẹ tôi trên đường về nhà, sau đó tôi trở thành trẻ mồ côi và được đưa vào trại trẻ mồ côi, được một nhân vật rất nổi tiếng hiện nay nhận nuôi."
Quý Lâm đổi tư thế, đối mặt với Lâm Huyền:
"Quý Tâm Thuỷ”.
Hắn ta tươi cười, nhìn vào mắt Lâm Huyền:
"Anh đã nghe đến cái tên này chưa?"
2 ngày sau.
"Vậy... nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là chọn quà cho An Tình?"
Lâm Huyền nhìn Quý Lâm đang chăm chú chọn quà trong khu vực quà tặng của trung tâm thương mại, cảm giác như mặt trời mọc từ phía tây:
"Cần thiết đến vậy sao? Trong khi bận rộn thế này mà lại dành hẳn một buổi chiều để mua quà, có phải lãng phí thời gian quá không?"
"Coi như cho các thành viên trong nhóm nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đã tăng ca quá lâu rồi."
Quý Lâm nhẹ giọng nói, câm hộp quà búp bê Barbie lên xem xét kỹ lưỡng từ mọi góc độ rồi đặt lại chỗ cũ.
"Cậu không nghĩ chúng ta nên chọn món quà trưởng thành hơn sao?"
Lâm Huyền nhìn xung quanh khu vực quà tặng trẻ em đầy màu sắc, cảm giác như Alice lạc vào xứ sở thần tiên:
"An Tình sắp mừng sinh nhật 19 tuổi, không phải sinh nhật 9 tuổi."
"Con gái 19 tuổi thích gì nhỉ?"
Quý Lâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nghiêm túc hỏi:
"Tôi chưa từng tặng quà cho ai, cũng không biết nên tặng gì."
"Vậy trong truyện cậu viết, khi gặp tình huống tặng quà thì sẽ viết thế nào?"
"Tôi sẽ tránh miêu tả chi tiết, lướt qua phần tặng quà một cách đơn giản."
"Cậu đúng là... Nhưng tôi nghĩ cậu không cần phải nghiêm túc như vậy."
Lâm Huyền gãi đầu, đi về phía các quầy trưng bày hàng xa xỉ phẩm.
"Quà sinh nhật thực ra chỉ là một hình thức, không cần chọn lựa quá nghiêm túc, chỉ cần có là được. Điều quan trọng hơn là nó đại diện cho lời chúc và sự quan tâm, quà tặng thực sự là gì không quan trọng."
"Là nói vậy..."
Quý Lâm đi theo sau Lâm Huyền, nhìn trái nhìn phải:
"Nhưng hiếm khi tham gia một bữa tiệc sinh nhật của người khác, tôi vẫn muốn tặng cô ấy một món quà mà cô ấy thật sự thích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận