Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 373: Lâm Huyền và Quý Lâm (1)

Chàng trai này lúc nào cũng cho người ta cảm giác rất bí ẩn, trên người đầy bí mật như một cơn gió không thuộc về thế giới này, thoắt ẩn thoắt hiện.
"Thật ra có gặp chút rắc rối."
Nếu là trong thực tế, Lâm Huyền chắc chắn sẽ không nói nỗi lo lắng trong lòng mình cho bất kỳ ai, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, nói ra thì luôn có nguy cơ bị bại lộ.
Nhưng trong mơ thì khác.
Nơi này vài giờ nữa sẽ khởi động lại hoàn toàn, mọi thứ sẽ trở thành hư vô, không để lại dấu vết gì.
"Nếu tôi có thể giúp gì thì anh cứ nói."
C C vừa cúi đầu xoay bánh xe mật khẩu vừa nói nhỏ:
"Nếu không phải anh đưa tôi đến đây, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể chạm vào chiếc két sắt này. Để đền đáp... nếu tôi có thể giúp anh, tôi chắc chắn sẽ không từ chối."
Nghe lời C C nói, Lâm Huyền có chút bất ngờ.
C C của hôm nay cũng trở nên dễ giao tiếp hơn rất nhiều, thậm chí tính cách cũng có chút đáng yêu.
Lý do ư...
Lâm Huyền cho rằng có lẽ vẫn liên quan đến cốt truyện mà hắn đã trải qua với cô kể từ khi vào giấc mơ.
Trước đây vì nhiều điều không quen thuộc nên không tránh khỏi việc cãi vã hoặc ầm ï; nhưng bây giờ Lâm Huyền đã nắm rõ cốt truyện này và những gì C C muốn nói với hắn, hắn đều biết, những gì C C không muốn nói, hắn cũng lười hỏi. Điều này dẫn đến việc tình cờ, thiện cảm của C C đối với hắn cũng tăng lên không ít.
Bởi vì theo góc nhìn của C C, Lâm Huyền lần này là người hiểu biết, có hỏi có trả lời, thần thông quảng đại, đáng quý hơn là hoàn toàn vô tư giúp đỡ cô, vô tư nói cho cô nhiều thông tin hữu ích như vậy, cuối cùng còn đưa cô đến chỗ két sắt một cách an toàn.
Không cầu báo đáp, cũng không tranh giành thử mật khẩu két sắt với cô.
Vì vậy, thái độ của C C đối với Lâm Huyền cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói là tin tưởng tuyệt đối.
"Tôi đoán là cô không giúp được gì đâu."
Lâm Huyền nói:
"Dù sao thì đó cũng là chuyện của một thế giới khác, một thời không khác."
"Nói đi."
Lâm Huyền dừng lại một chút, như tự nói với chính mình, tùy tiện nói:
"Có một nhóm người đã giết bạn tôi, giết thầy tôi, tôi không biết lý do họ giết người là gì nhưng bây giờ họ dường như cũng nhắm vào tôi, muốn tìm cơ hội giết tôi."
"Vậy anh có định chạy trốn không?"
C C hỏi.
"Chạy trốn chắc chắn là không thoát được... Chạy trốn thì chạy đi đâu?"
Lâm Huyền tùy tiện tìm một chiếc két sắt hợp kim hafni ngồi xuống, tiếp tục nói:
"Hơn nữa, họ muốn giết tôi cũng không dễ dàng như vậy, dường như phải tìm được một số bằng chứng gì đó mới được. Mà... tôi cũng không muốn chạy trốn, dù là người thầy đó hay người bạn đó, tất cả đều là những người rất thân thiết với tôi, bọn họ đều chết ngay trước mắt tôi, tôi không thể cứ thế mà bỏ mặc được, tôi muốn báo thù cho họ."
"Nhưng cho đến nay, tôi vẫn chưa tìm thấy bằng chứng giết người của những người đó nên cũng không thể bắt họ. Ngược lại, chính họ lại ra tay trước, trà trộn vào nội bộ cảnh sát, nắm quyền phát ngôn và điều tra, thậm chí còn vu oan giá họa rồi mời tôi tham gia tổ điều tra vụ án."
"Anh đã đi chưa?"
C C dừng xoay bánh xe mật khẩu, ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền.
"Chưa."
Lâm Huyền lắc đầu:
“Tôi cũng còn đang do dự”.
"Nói thật, nếu tôi mượn danh nghĩa tham gia tổ điều tra để trà trộn vào bên cạnh những kẻ giết người thì đây thực sự là một cơ hội tốt để lấy bằng chứng, bắt được nhược điểm của chúng."
"Nhưng đồng thời, họ cũng có cơ hội tiếp xúc gân với tôi, trong trường hợp sở cảnh sát đã trở thành sân nhà của họ... Thì điều này rất bất lợi và nguy hiểm đối với tôi, có thể tôi sẽ bị họ bắt được nhược điểm trước khi bắt được nhược điểm của họ, rồi bị giết chết."
“Anh đang sợ sao?"
C C đứng dậy.
"Sao lại sợ."
Lâm Huyền cười nói:
"Tôi không sợ chút nào, tôi chỉ lo vì không đưa ra được lựa chọn hoàn hảo nhất, cuối cùng không những không báo thù được cho bạn bè mà còn tự chuốc họa vào thân, mất hết tất cả."
Sau đó.
C C và Lâm Huyền đều không nói gì.
Mấy chục giây sau, C C lại ngồi xuống, xoay bánh xe mật khẩu, kêu cạch cạch, cố mở khóa mật khẩu nhưng vẫn không được như ý...
"Câu đố này, e rằng tôi cũng khó có thể cho anh lời khuyên hay câu trả lời nào.”
C C chậm rãi nói trong tiếng kêu cạch cạch:
"Dù sao thì chỉ có anh mới biết hoàn cảnh của mình nguy hiểm đến mức nào, tôi là người ngoài cuộc nói nhiêu cũng chỉ là lời gió thoảng bên tai. Tuy nhiên... tôi có thể kể cho anh nghe một câu chuyện về một người."
"Ai?"
Lâm Huyền ngẩng đầu.
C C như hạ quyết tâm, mím chặt môi, sau đó cũng ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Huyền:
"V V".
Nghe đến cái tên này, Lâm Huyền không khỏi nín thở.
V V, cái tên của người đàn ông trung niên tóc dài có râu; hắn ta có giọng nói giống hệt mình và còn nói với C C rằng trong két sắt có mọi thứ cô muốn biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận