Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 710: Chờ mong đã lâu ! Cuối cùng cũng xuất hiện ! (4)

"Lần này nhiệm vụ của chúng ta là ngồi lên máy bay vũ trụ đi vào vũ trụ để bắt Hạt thời gian và không gian. Cứ coi như là em không hiểu rõ những thứ này đi, nhưng em có thể nhìn ra chuyến đi này không hề dễ dàng. Anh và thầy Lưu Phong có lý do để đi, hai người muốn có Hạt thời gian và không gian; em và học trưởng Cao Dương là bạn của anh, quan hệ giữa chúng ta như vậy, tất nhiên là em phải tới giúp anh. Nhưng... chị Hoàng Tước thì sao?"
Sở An Tình ngẩng đầu, chớp chớp mắt mấy cái nhìn Lâm Huyền, giống như là đang chất vấn linh hồn hắn:
"Chị Hoàng Tước không muốn Hạt thời gian và không gian... vậy rốt cuộc là xuất phát từ lý do gì, mà chị ấy lại tận tâm tận lực trợ giúp anh như vậy?"
Nháy mắt.
Lâm Huyền sửng sốt.
Hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này!
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ chân thành biết ơn Hoàng Tước, còn luôn luôn oán trách đối phương là anh là Người đố kỵ.
Cho tới nay, hắn đối Hoàng Tước cũng không cái gì thật lòng cảm tạ, còn luôn luôn oán trách đối phương là một người bí ẩn.
Hoàng Tước quả thực rất quan tâm đến hắn, không khác gì mẹ hiền chăm lo cho con trai... tùy nói như vậy có hơi quá, nhưng kỳ thực Hoàng Tước đúng là như vậy, ân cần chỉ dẫn hắn từng bước đường.
Bởi vì...
Chuyện này...
Hoàng Tước sẽ mở đường cho mỗi bước chân hắn đi, nhắc nhở hắn trò chơi mèo vờn chuột, nhắc nhở hắn chú ý Trịnh Thành Hà, nhắc nhở hắn trong gương có vật mà hắn muốn, giúp hắn giải quyết chuyện máy bay vũ trụ, và ở trong trung tâm phóng vệ tinh Cửu Tuyền chờ hắn, còn đặc biệt chạy một chuyến đến nước Mỹ để giải cứu Sở An Tình.
Vẫn luôn là Hoàng Tước "dắt" hắn đi.
Nhìn từ góc độ này.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng Hoàng Tước không nợ hắn cái gì cả.
Từ lâu đến nay.
Chính hắn đã thực sự coi những chuyện này là điều đương nhiên, vốn dĩ nên là như vậy.
Đến mức.
Một lần nữa suy nghĩ vấn đề này.
Lâm Huyền trâm mặc.
Hắn đổi tư thế ngồi.
Nhưng vẫn không tìm được đáp án hợp lý. "Nên trở về rồi."
Đồng hồ của Lâm Huyền phát ra âm thanh nhỏ.
Tích tích !
Hoàng Tước không bị Bảy Tội Lỗi để mắt tới, cũng không bị Kevin Walker nhắm đến, cô ấy cũng không cần Hạt thời gian và không gian... vậy tại sao cô ấy phải ân cần chơi trò chơi "gia đình" với hắn, rốt cuộc là vì cái gì?
Giơ cổ tay lên xem xét, là thông báo nhắc nhở, thời gian đã là 10 giờ 30 phút buổi tối.
Sở An Tình nói rất đúng.
Lâm Huyền chuyển cổ tay qua, cho Sở An Tình nhìn thời gian:
"Đến giờ rồi."
"Nhanh như vậy!"
Sở An Tình tựa hồ còn chưa chơi chán:
"Ai nha, chị Hoàng Tước cũng vậy, vì sao không để chúng ta ở bên ngoài đón xong giao thừa, đếm ngược đến giao thừa xong mới trở về."
"Có thể là vì lý do an toàn."
Lâm Huyền đứng lên, chỉ chỉ ra ngoài cửa:
"Đi thôi, xe chuyên dụng đưa chúng ta đến đây, đã ở ngay bên ngoài."
...
Một giờ sau.
Chiếc ô tô màu đen với biển số màu trắng đã lái vào Trụ sở huấn luyện bí mật dành cho các phi hành gia không có số hiệu và không có dấu vết trên bản đồ.
Sau khi xe dừng lại, Lâm Huyền và Sở An Tình xuống xe.
Phát hiện Hoàng Tước vẫn giống như trước đây, uy phong lẫm liệt đứng ở trên bậc thang của sảnh lớn, khoanh tay nhìn hai người:
“An Tình, ba của em đưa một vài thứ đến Cục hàng không cho em, bởi vì nhiệm vụ lần này là tuyệt mật, không thể nói cho ông ấy biết em đang ở đây, cho nên để nhân viên từ Cục hàng không đưa tới, đang để ở trong ký túc xá của em."
"Oa, là cái gì vậy!"
Sở An Tình rất vui vẻ vì có thể nhận được món quà từ người thân gửi đến vào thời khắc giao thừa, thời điểm chuyển giao giữa năm cũ và năm năm.
Tất nhiên là không thể chờ đợi được.
Cô bé vẫy vẫy tay với Lâm Huyền:
"Học trưởng Lâm Huyền, vậy em về trước đây! Em sẽ xem ba em đưa cho em cái gì... Nếu có món gì ngon thì lát nữa em sẽ chia cho mọi người một chút!"
Dứt lời, nàng nhảy chân sáo rời đi.
Chiếc ô tô biển số màu trắng cũng chuyển bánh rời đi.
Lâm Huyền và Hoàng Tước là hai người duy nhất còn lại ở sân trước của căn cứ khổng lồ này.
Nếu như là trước đây...
Lâm Huyền có thể nói vài câu khinh thường với Hoàng Tước, cho dù là người gác cổng hay là người bí ẩn đều được.
Nhưng bây giờ.
Sau khi nghe Sở An Tình nói xong.
Hắn không biết khi đối mặt với Hoàng Tước thì nên nói gì cho tốt.
"Ha ha."
Hoàng Tước vẫn như thế, vẫn kiêu ngạo và tự tin mà cười cười, nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay:
23 giờ 59 phút 34 giây ngày mùng 9 tháng 2 năm 2024.
"Cậu thật là đúng giờ nhỉ."
Lâm Huyền buông tay:
"Đường quá tắc, tôi đã nghe lời cô rồi, đúng mười rưỡi ngồi lên xe. Với cả... chúng ta cũng không còn là trẻ con nữa, coi như muộn một chút thì có sao đâu? Có tôi đi theo Sở An Tình, không thể xảy ra chuyện được.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận