Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 573: Kiếp này không gặp lại (4)

"Đừng nói là cả đời, dù chỉ biến tất cả những gì được chứng kiến trong một ngày thành số liệu lưu trữ, cũng đủ khiến cậu học thuộc 1 năm không hết."
Lâm Huyền không nói gì.
Nhớ tới mỗi đêm đều cãi nhau với V V, bị V V dạy dỗ, thức đêm chăm chỉ học tập, Lâm Huyền quả thật có chút không nỡ.
Hắn còn từng khinh thường nà nói với V V rằng bên trong 130.000 dòng mã code không có bao gồm thành phần dư thừa phải không? Nếu có thì nhanh chóng xoá hết những phần dư thừa đó đi! Đừng chiếm dụng dung lượng não quý giá của tôi!
Nhưng bây giờ, Lâm Huyền đột nhiên cảm thấy... Nếu sớm biết bản thân có thể học xong trong vòng 2 tháng, thì lúc trước đã không để V V rút gọn mã code nhiều như vậy, dù chỉ lưu lại một chút số liệu ký ức, một chút vui vẻ cũng đã rất tốt rồi.
Nhìn lại.
Mỗi lần cảnh trong mơ thay đổi, nó đều sẽ thay đổi đột ngột và bất ngờ. Mọi chuyện diễn ra rất đột ngột, không cần phải đối mặt với sự chia ly và cũng không có thời gian để đối mặt với sự chia ly.
Nhưng hôm nay lại khác. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói lời tạm biệt vĩnh viễn với người bạn trong mơ.
Kiếp này không gặp lại.
"Lâm Huyền?"
Robot Xử Lý Rác nhìn thấy Lâm Huyền vẫn im lặng, nó chuyển động bánh xe đi đến trước mặt Lâm Huyền, ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền đang nhìn xuống:
"Chắc là... Cậu đang buồn đúng không?"
Lâm Huyền gật gật đầu, thành thật trả lời:
"Có một chút."
Robot Xử Lý Rác lắc lư cơ thể từ bên này sang bên kia, đôi mắt nhấp nháy:
"Buồn... Đây dường như là một cảm xúc của con người mà trí tuệ nhân tạo như tôi không bao giờ có thể hiểu được."
"Tôi có thể học được nhiều điều và trở nên cực kỳ thông minh, nhưng tôi không bao giờ có thể hiểu được cảm giác buồn bã của con người. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, sở dĩ tôi không cảm thấy buồn... là bởi vì tôi không thể cảm nhận được cái chết, không hiểu được sự chia ly mãi mãi, cho nên mới không hiểu được nỗi buồn."
Nó nghiêng đầu nhìn Lâm Hải:
"Lâm Huyền, rốt cuộc buồn là cái gì? Tại sao phải buồn?"
"Trong vũ trụ này, mỗi thời mỗi khắc đều có một thiên hà bị phát nổ, đều có một tình hệ bị chôn vùi, sinh lão bệnh tử vốn là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống, tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện cũng đều phải trải qua điều đó... Rõ ràng đây chính là quy luật phát triển của tất cả sự vật, vì sao con người cứ phải đau buồn vì một chuyện chắc chắn sẽ phải mất đi, chắc chắn không thể vãn hồi chứ? Đây là một chuyện không có chút ý nghĩa nào."
Lâm Huyền cúi đầu cười cười:
"Không có phức tạp như cậu phân tích đâu, tôi buồn chỉ bởi vì kiếp này sẽ không còn được gặp lại cậu nữa, chỉ có thế thôi."
Hắn nghiêng người, sờ vào nắp Robot Xử Lý Rác.
"Tôi không chỉ nhớ cậu, mà tôi còn rất thích người bạn là cậu, không nỡ buông tay, nhưng điều làm tôi càng không nỡ buông tay... vẫn là cô ấy."
Lâm Huyền nhìn xuống đồng hồ.
0 giờ 40 phút.
Đêm nay thời gian trôi nhanh quá.
Giấc mơ này chỉ còn lại 2 phút cuối cùng.
Hắn quay lại.
Nhìn pho tượng Triệu Anh Quân cao mấy chục mét trước mắt:
"Tôi thường xuyên nghĩ, trên thế giới này khoảng cách xa nhất là bao nhiêu?"
"Lý Thất Thất từng nói khoảng cách xa nhất chính là khoảng cách giữa con người và sao băng. Sau khi cô ấy chết, cô ấy sẽ trở thành một vệt sao băng bay ngang qua bầu trời cùng Lưu Phong. Độ cao 1.000 ki-lô-mét trong tầng khí quyển là khoảng cách giữa cô ấy và Lưu Phong cũng là khoảng cách xa nhất thế giới."
"Còn theo Trịnh Tưởng Nguyệt thì khoảng cách xa nhất thế giới này, chính là khoảng cách giữa trái đất và mặt trăng, 380.000 ki lô mét là một khoảng cách đi mãi vẫn chưa đến. Là khoảng cách giữa cô và người anh trai đã mất của cô, 380.000 ki-lô-mét... là khoảng cách để cô đưa tro cốt của người thân đi trôn cất trên mặt trăng."
"Mà hiện tại, tôi đột nhiên cảm thấy khoảng cách xa nhất trên thế giới là 600 năm đã bị lịch sử lãng quên nhưng vẫn luôn được người phụ nữ này ghi nhớ."
"Tốc độ ánh sáng là 300.000 ki lô mét trên giây, khoảng cách mà ánh sáng truyền đi trong vòng một năm là 946 tỷ ki-lô-mét, tôi có thể ghi nhớ được những con số này. Nhưng mà, khoảng cách 600 năm... 600 năm chiều dài ánh sáng là bao nhiêu, thì tôi lại không thể tính được."
"Nhưng mà, nếu khoảng cách này có thể tính toán ra, có thể miêu tả ra thì thật ra cũng không quá xa Xôi."
Lâm Huyền khẽ thở dài một cái, lại ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú lên khuôn mặt bạch ngọc ở trên cao của Triệu Anh Quân:
"Trên thế giới này, khoảng cách xa nhất trong vũ trụ..."
"Chính là kiếp này không gặp lại."
Toàn bộ thành phố trên không Rhine lóe sáng lên!
Cùng lúc đó thành phố trên không Rhine ổn định suốt 200 năm qua đột nhiên bắt đầu rung chuyển.
Như là hơi thở.
Như là nhịp tim.
Như là mạch đập.
Ánh đèn trên khắp thành phố trở nên mờ ảo, chợp chờn và buồn bã.
Hơn 6.000 động cơ phản ứng nhiệt hạch lại phát ra tiếng gầm rú giống như tiếng rên rỉ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận