Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 683: Cha của ai, con gái của ai (8)

Xoạch !
Chiếc áo gió đẹp đẽ mặc trên người Hoàng Tước, cô ấy lấy chiếc kính râm trong túi áo khoác ra rồi đeo lên mặt:
"Cuối cùng vẫn phải nói rõ một điều, An Tình, chuyện này dù em lựa chọn thế nào cũng là đúng. Bởi vì... câu trả lời đúng là gì, ngay cả chị bây giờ cũng không đoán được. Chị cũng chỉ cố gắng hết sức, nỗ lực hết sức làm những gì chị cho là đúng."
"Chỉ là, rất tiếc..."
Cô ấy cười cười:
"Thực ra chị biết nhiêu chuyện về em hơn, cũng vì lý do đàn hồi nên bây giờ chị không thể nói cho em biết. Nếu không thì em sẽ dễ dàng đưa ra quyết định hơn."
“Tạm biệt, hẹn gặp lại."
Nói xong.
"Trên đây là sự hiểu biết đơn giản về thuyết tương đối hẹp của Einstein."
Ánh mắt Sở An Tình thu lại từ bóng người ở góc cầu thang.
Nắm chặt.
Giơ tay ra...
Nhìn tờ giấy nhỏ ghi một dãy số điện thoại trên mặt bàn.
Bỏ vào túi mình.
Hoàng Tước quay người, đi xa dần với tiếng giày cao gót lộp cộp...
Mặc dù thị lực không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi cận thị một chút, bình thường sinh hoạt, học tập, chơi game đều không có vấn đề gì. Nhưng ở hàng cuối cùng của phòng học lớn chứa tới hàng trăm người này... Sở An Tình vẫn lo không nhìn thấy bài giảng trên bảng, bỏ lỡ một số nội dung chi tiết, vì vậy cô đã đặc biệt đeo chiếc kính này.
Sở An Tình ngồi ở góc hàng cuối cùng, căng thẳng ghi chép bài giảng trên bảng, chiếc máy ghi âm bên cạnh ghi lại đây đủ nội dung mà thầy Trương Dương vừa giảng.
Cô đẩy đẩy chiếc kính trên sống mũi.
Trong phòng học lớn chật ních người.
"Đúng đúng đúng!"
Sau khi kiểm tra thị lực, nhân viên cửa hàng kính mắt trong trường đã nói như vậy:
"Đeo thêm... Thì thành ống nhòm mất."
"Bạn học, thị lực của bạn hoàn toàn không có vấn đề gì! 1.0 là đủ dùng rồi, không cần đeo kính đâu."
Sở An Tình gật đầu như gà mổ thóc:
Học kỳ trước cô thực sự không chọn môn kiến thức phổ thông này.
Cuối cùng.
"Không sao đâu. Em chỉ đeo khi lên lớp thôi."
"Nhưng như vậy không tốt cho mắt đâu... Sẽ gây mỏi mắt, ngược lại sẽ làm tăng độ cận thị hơn đó."
Dưới sự kiên trì của Sở An Tình, cô đã có được chiếc "ống nhòm' này, đồng thời mỗi lần đều trà trộn vào lớp học kiến thức phổ thông của thầy Trương Dương, ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, trông cô như một điệp viên đang lén học kiến thức.
"Em muốn thành ống nhòm ấy!"
Vì vậy về lý thuyết thì cô không thể đến lớp.
Nhưng...
Lớp học có tới hàng trăm người như vậy, về cơ bản rất ít khi điểm danh, giáo viên cũng không quan tâm đến việc có thêm một người hay bớt một người, trà trộn vào vẫn rất dễ dàng.
Như lời học trưởng Lâm Huyền đã nói.
Giáo viên Trương Dương có phong cách giảng bài dí dỏm, dễ hiểu, rất được lòng mọi người, mỗi tiết học đều chật ních người. Thậm chí có tiết học không tìm được chỗ ngồi... Sở An Tình đã đứng ở cuối lớp nghe một tiết.
Tiết học đó, Sở An Tình nhớ rất rõ, thầy Trương Dương đã kể những câu chuyện khoa học thú vị như nghịch lý ông nội, thí nghiệm người du hành thời gian của Hawking để phủ nhận tính khả thi của du hành thời gian.
Nghịch lý ông nội là một vấn đề trong nghịch lý của du hành thời gian, hay hiểu đơn giản là vấn đề không thể hiểu hoặc không có cách giải.
Đồng thời, cũng kể về cuộc tranh luận thế kỷ nổi tiếng giữa Einstein và Bohr.
Tranh luận Copenhagen.
Một cuộc tranh luận xoay quanh cơ học lượng tử, gần như tất cả các nhà khoa học thông minh nhất trong lịch sử loài người đều tham gia, mỗi người một ý, tranh luận khó phân thắng bại, cuối cùng vẫn không ai phục ai.
Sở An Tình cảm thấy đầu óc mình đã chín muồi, có thể rắc thêm ớt bột rồi.
Đây là thứ mà con người có thể hiểu được sao?
Đây là kiến thức mà con người có thể học được sao?
Bohr, Planck, Einstein... những người này đều là thần tiên sao!
Tiết học đó đã khiến Sở An Tình thực sự nghi ngờ bản thân, có lẽ mình thực sự không bao giờ hiểu được những thứ phức tạp này.
Thực ra, cô chăm chỉ học môn này như vậy không phải vì học trưởng Lâm Huyền đã khơi dậy hứng thú cho cô, mà là vì Hoàng Tước.
Là chị Hoàng Tước đã nói với cô những điều khiến cô khó đưa ra quyết định, khó đưa ra lựa chọn.
Không chỉ đơn giản là lên vũ trụ lần trước...
Có quá nhiều điều cô không thể hiểu.
Vì vậy.
Cô muốn hiểu rõ. Muốn hiểu rõ tất cả những điều này!
Chỉ là...
"Khó quá !"
Trong ký túc xá, đã là hai giờ sáng.
Sở An Tình kéo rèm giường, bật đèn bàn nhỏ, thức đêm khổ học trong "lều" của mình. Hy vọng có thể hiểu thêm một chút... những điều mà chị Hoàng Tước đã nói, rốt cuộc có phải là thật hay không.
Nhưng mà cô thậm chí còn không hiểu được những điều cơ bản nhất.
"Hôm nay là tiết học cuối cùng của học kỳ này."
Hoàn hồn lại.
Trên bục giảng phía trước, thầy Trương Dương thu dọn giáo án của mình, nhìn quanh lớp học chật kín người rồi mỉm cười nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận