Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 904: Ba cái V V (4)

"Rồi.. rồi nó trở nên phấn chấn lại. Thật kỳ diệu, tôi nghĩ điều kỳ diệu không phải là tôi, mà là chú chó này, nó có lẽ thật sự trở nên tinh quái rồi."
Triệu Anh Quân cúi đầu, nhìn V V và cười:
"Nó không phải tinh quái đâu, theo tôi thấy, nó chỉ đơn giản là thích cậu, nên mới như vậy."
"Tôi?"
Lâm Huyền chỉ vào mình.
Triệu Anh Quân gật đầu.
Mỉm cười nhìn Lâm Huyền:
"Tôi nghĩ có lẽ nó chỉ đơn giản là nhớ cậu. Lâu rồi không gặp, nó nhớ cậu thôi. Đối với một chú chó thích cậu, cậu nói gì nó cũng thích nghe, cậu nói gì nó cũng nghĩ là đúng; trọng điểm không phải là nói gì, mà là ai nói."
"Giống như cậu nói, cậu chỉ tự nói một mình một lúc, nó lại nghe rất chăm chú. Nhưng mấy ngày qua, tôi cũng đã nói với nó rất nhiều, bác sĩ thú y cũng nói với nó rất nhiều, nó hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí còn ép tai xuống, mặt đầy vẻ không muốn nghe."
"Nó quả thật là thích cậu, vì thích cậu nên dù cậu có đọc cho nó nghe một bài thơ, tôi nghĩ nó cũng sẽ nghe rất chăm chú, thậm chí còn suy nghĩ kỹ... cậu đọc bài thơ này có ẩn ý gì, có ý nghĩa gì, có thông điệp gì ẩn giấu không."
.. Nghe lời của Triệu Anh Quân, Lâm Huyền chợt nhớ đến những lời của trí tuệ nhân tạo V V đã từng nói:
"Thật ra làm cho một cô gái vui vẻ là việc rất đơn giản, chỉ cần xem cậu có muốn hay không thôi."
Lúc đó, siêu trí tuệ nhân tạo V V rất hiểu tâm lý:
"Đối với một cô gái thích cậu, bản thân cậu làm gì cũng là đúng, làm gì cũng là lãng mạn. Dù cậu làm nhẫn từ nắp lon, gấp máy bay từ giấy màu, hay mua một cái đèn trời vài đồng và thả cùng cô ấy..."
"Những điều này không phải là việc khó khăn, chỉ cần một người phụ nữ thích cậu, cậu làm gì cũng là đúng, cậu hoàn toàn không cần lo lắng về việc làm sai điều gì. Đúng là đúng, sai cũng là đúng, họ sẽ tự điều chỉnh theo cách của mình."
Nhìn nhận theo cách đó.
Chó và người giống nhau, quả nhiên, trên thế giới này, tình cảm có thể vượt qua loài vật, vượt qua mọi thứ.
Triệu Anh Quân không để ý đến Lâm Huyền đang trầm tư, tiếp tục nói:
"Vì vậy.. Lâm Huyền, nếu sau này cậu có thời gian, hãy thường xuyên đến nhà thăm V V nhé. Cậu cũng từng nói cậu thích chó nhỏ từ nhỏ, muốn nuôi một con, nhưng vì mẹ cậu bị dị ứng với lông chó nên không thể nuôi được phải không? Nếu cậu không ngại... hãy coi V V như chó của cậu, dù sao nó cũng rất gần gũi với cậu, nó chắc chắn không ngại đâu."
"ự."
Chú chó phốc sốc trong lòng cô ấy lại phát ra tiếng kêu ngọt ngào dễ thương.
Lâm Huyền cười nhẹ, bất đắc di.
Lúc trước nói mình thích chó nhỏ... chỉ là một lời nói dối để lấy lòng Triệu Anh Quân thôi.
Không ngờ rằng lời nói dối lại thành sự thật, sau đó hắn thực sự có chút thích V V, chú chó nhỏ này.
Bây giờ nghĩ lại.
Hoàng Tước đã lừa hắn rất nhiều, từ khi hắn muốn lén nhìn thư mời của Triệu Anh Quân, hắn cũng đã lừa cô ấy rất nhiều.
Qua lại, bây giờ có lẽ đã coi như là hòa.
Ừm.
Nghĩ lại, hắn vẫn là người có lợi.
Tự dưng lại có thêm một chú chó trung thành, một chú chó thật sự.
"Tôi thật không ngờ cậu lại dỗ được V V nhanh như vậy."
Triệu Anh Quân quay đầu nhìn về phía bếp riêng, nơi ấm đun trà vẫn đang sôi nước:
"Tôi cứ nghĩ sẽ phải mất nhiều thời gian... nhưng mà đã đến giờ ăn rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé?"
"Nhà hàng món Bắc Kinh đó gần đây tôi mới biết, tôi đã đến ăn thử hai lần, vị rất chính gốc, giống như hương vị hồi nhỏ tôi ăn ở Bắc Kinh. Đã xa nhà lâu rồi, thực sự rất nhớ hương vị quê hương.”
Lâm Huyền gật đầu:
“Tôi sao cũng được, cái gì tôi cũng ăn được."
Thời gian trước, hắn thực sự đã ở trung tâm huấn luyện phi hành gia Bắc Kinh vài tháng, nhưng toàn ăn những món ăn dinh dưỡng và lành mạnh, chẳng có gì là "hương vị Bắc Kinh chính gốc", nhân tiện bù lại bây giờ vậy.
Triệu Anh Quân mặc không phải là đồ ở nhà, hai người có thể đi ra ngoài ngay.
Triệu Anh Quân đổ đầy thức ăn vào bát của V V, chuẩn bị ra ngoài.
nụ."
Chú chó phốc sốc cắn chặt dây giày của Lâm Huyền không buông, Lâm Huyền đi đến đâu nó theo đến đó, đi nhanh một chút là nó kéo tuột dây giày của hắn ra.
Lâm Huyền và Triệu Anh Quân cúi đầu nhìn V V.
"vụ".
Triệu Anh Quân ngồi xổm xuống, nhìn chú chó phốc sốc:
"Em cũng muốn đi sao?"
"Gâu!"
"Nhà hàng không phải chỗ em ăn cơm, em không thể ăn thức ăn của người được, rất mặn, mắt sẽ có vệt nước mắt."
"Gâu gâu!”
Triệu Anh Quân bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền:
"Hay là.. nếu cậu không phiền, chúng ta mang V V theo nhé? Nó vừa mới ổn định lại, tốt nhất là để ổn định một chút, tôi sợ nếu chúng ta đi, nó lại cô đơn, rồi lại trở ve như trước."
"Tất nhiên là được, mang nó theo đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận