Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 860: Tấm gương ! Ở đây ! (4)

Về thời gian, có lần hắn đã từng ngôi soi gương trong 3 tiếng đồng hồ.
Xét về tần suất, hắn đã từng nhìn vào gương mấy trăm lần trên một giờ.
Hắn thực sự đã dùng hết mọi thủ đoạn, đương nhiên hắn là người muốn giải được câu đố tấm gương hơn bất cứ ai khác, hắn cũng muốn lấy được thứ mà Hoàng Tước luôn miệng nói là hắn rất muốn có được!
"Được rồi."
Hiện tại Lâm Huyền đã rất buồn ngủ.
Nhưng hắn quyết định thử một lần nữa.
Hắn trở lại phòng ngủ, nhìn xuống đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, thời gian được biểu thị là 19 giờ 21 phút.
Sau đó trực tiếp cầm chiếc đồng hồ điện tử hình vuông đặt lên bồn rửa trong phòng tắm.
Hắn quay lại phòng khách, kéo một chiếc ghế ra và đặt nó trước gương ở trên bồn rửa.
Ngáp.
Lâm Huyền rửa mặt, cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo, sau đó trực tiếp ngồi lên ghế, nhìn chằm chằm chính mình trong gương.
"Lần này mình sẽ phải nhìn bao lâu đây?"
Khoảng thời gian nhìn chằm chằm vào gương dài nhất của hắn lúc trước là ba tiếng đồng hồ.
Vậy hôm nay tiếp tục nhìn đi.
Lâm Huyền bắt chéo chân, nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay phải lên đầu gối, cằm tựa vào lòng bàn tay, nhìn mình trong gương.
Chỉ nhìn chằm chằm vào trong gương, không làm cái gì cả.
Hắn chớp mắt, Lâm Huyền trong gương cũng chớp mắt.
Hắn ngáp ngủ, Lâm Huyền trong gương cũng ngáp.
Hắn thực sự muốn chơi điện thoại một lúc, hiển nhiên Lâm Huyền trong gương cũng do dự một chút, nhưng khi chạm vào túi quần mấy lần hắn lại nhịn xuống.
Hắn lắc cổ, liếc nhìn quanh mép gương.
Chiếc gương trên bồn rửa này lớn đến mức chiếm toàn bộ bức tường phía sau bồn rửa.
Nếu không, khi Hoàng Tước lần đầu tiên nói cho hắn biết về câu đố tấm gương, hắn cũng sẽ không tưởng tượng... Có phải là bọn họ có thể xuyên qua gương hay không? Giống như trong phim hoạt hình, bên trong gương có một thế giới khác?
Đương nhiên.
Sự thật chứng minh, quá ngu ngốc.
Lúc ấy Lâm Huyền cũng đã nói ra, khiến cho bản thân vô cùng xấu hổ.
"A !"
Hắn ngáp một cái thật dài.
Lâm Huyền trong gương cũng làm y chang, há to mồm, xoay xoay cổ.
Hôm nay di nhiều nơi như vậy, hắn thật sự rất mệt mỏi.
Nếu hắn không cần phải ngồi ở chỗ này, thì Lâm Huyền thật sự đã có ý định quay về đi ngủ...
Hắn quay đầu sang trái liếc nhìn đồng hồ điện tử trên bồn rửa mặt hiển thị 20 giờ 07 phút.
Lâm Huyền trong gương cũng quay đầu lại nhìn về phía đồng hồ điện tử ở đây.
Hắn kiên trì nhìn chằm chằm vào chính mình ở trong gương lâu như vậy.
Thế mà còn chưa trôi qua hết một giờ.
Quá chậm...
Lâm Huyền không nhịn được mà cúi đầu thở dài.
Lâm Huyền trong gương cũng cúi đầu xuống, thở dài, mệt mỏi không kém.
Hắn lại ngẩng đầu:
"Tiếp tục."
Lâm Huyền trong gương cũng làm giống vậy, ngang đầu, động viên hai bên.
Thời gian trôi qua...
Từ đường ống dẫn nước trong nhà vệ sinh, tiếng xả nước của cư dân tầng trên liên tục vang lên.
Ào ào.
Gần đến giờ đi ngủ, đây cũng là lúc cao điểm để tắm rửa và đi vệ sinh, tiếng nước chảy trong ống vẫn tiếp tục, khiến Lâm Huyền đang nhìn chằm chằm vào gương cảm nhận được một chút chân thực.
Hắn lại quay đầu lại nhìn đồng hồ điện tử trên bồn rửa.
Lâm Huyền trong gương cũng vậy, bắt chước hắn không biết mệt mỏi, nhìn đồng hồ điện tử bên trái: 23 giờ 48 phút.
"Đã bốn tiếng rưỡi rồi, còn phải nhìn đến bao giờ?"
Hắn tự hỏi, và Lâm Huyền cũng ở trong gương cũng hỏi câu hỏi tương tự.
Hắn lại mở miệng và ngáp một tiếng lớn.
Điều tương tự cũng xảy ra với Lâm Huyền trong gương.
Cả hai Lâm Huyền đều mệt mỏi, mí mắt của bọn họ bắt đầu đánh nhau, bọn họ không thể chịu đựng được nữa. "Chờ một chút..."
Lâm Huyền và Lâm Huyền trong gương đồng thời nghiến răng nghiến lợi, nhắm một mắt, cố gắng mở một mắt còn lại, nhìn nhau.
Dần dần...
Tiếng bơm nước trong đường của nhà vệ sinh cũng đã biến mất.
Bây giờ thì khá rồi.
Mọi người đã đi ngủ.
Dù sao thì ở thời điểm rạng sáng này... cũng chỉ có một mình Lâm Huyền nhìn chằm chằm vào gương trong phòng tắm suốt năm tiếng đồng hồ như một kẻ ngốc.
Lại một cái ngáp dài nữa.
Lâm Huyền và Lâm Huyền trong gương dường như có thể nhìn thấy amidan trong miệng đang há hốc của nhau.
Buồn ngủ...
Thực sự buồn ngủ.
Gần xong rồi phải không?
Hắn đã nhìn vào gương suốt năm tiếng đồng hồ rồi!
Lâm Huyền mở đôi mắt khép hờ quay đầu lại nhìn đồng hồ điện tử cùng với Lâm Huyền ở trong gương, 0 giờ 42 phút.
"Được rồi, ngủ thôi, qua thời gian này thì cũng sẽ không mơ nữa."
Nói xong.
Lâm Huyền trực tiếp đứng dậy từ trên ghế.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên chiếc gương mà hắn đã nhìn chằm chằm suốt năm tiếng đồng hồ.
Nháy mắt!
Da đầu hắn tê dại!
Bang !
Hắn không khỏi lùi lại một bước, đá ngã ghế, tựa lưng vào gạch tường phía sau.
Lạnh lẽo!
Cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp lưng!
Hắn mở to mắt nhìn Lâm Huyền trong gương -.
Nó...
Nó không có đứng lên!
Rõ ràng hắn đã đứng dậy, nhưng Lâm Huyền trong gương vẫn ngồi trên ghế! Nâng cằm! Nhìn lại chính mình! Khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên, lộ ra nụ cười!
Bạn cần đăng nhập để bình luận