Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 71: Lịch sử (1)

"Nhưng hôm nay tôi đến... Thực sự không phải để tìm cô. Tôi có chuyện rất gấp cần tìm Lâm Huyền, cô có thể dẫn tôi đi gặp cậu ta không?"
Vẻ mặt Triệu Anh Quân đầy nghi hoặc:
"Lâm Huyền?"
Cô ấy không ngờ giáo sư Hứa Vân vội vã chạy đến với vẻ mặt mệt mỏi, vậy mà lại muốn gấp gặp Lâm Huyền? Đúng là có chút bất ngờ.
Nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh gật đầu, lấy điện thoại ra:
"Được thôi, ông uống trà trước đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Lâm Huyền xuống ngay."
"Không không..."
Hứa Vân vội vàng đứng dậy, giữ chặt điện thoại của Triệu Anh Quân, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu:
"Hay là cô dẫn tôi đến văn phòng tìm cậu ta đi, tôi muốn... Nói chuyện riêng với cậu ta."
Ba phó tổng giám đốc nhìn nhau.
Đây là đang cảnh tượng gì vậy?
Lâm Huyền có thể diện lớn như vậy sao!?
Triệu Anh Quân cũng hơi ngạc nhiên.
Cô ấy nhớ vài ngày trước Lâm Huyền đến bệnh viện thăm Hứa Y Y, Hứa Vân còn lễ phép đuổi khách, bảo Lâm Huyền đừng đến tìm ông ấy nữa. Cô ấy tưởng chuyện này đã kết thúc rồi.
Nhưng bây giờ thái độ của giáo sư Hứa Vân... Lại vô cùng tôn trọng và khách sáo với Lâm Huyền, quả thực khiến người ta không hiểu nổi.
Triệu Anh Quân vốn định khuyên Hứa Vân nhưng thấy thái độ của ông ấy như vậy, cô ấy đoán ông ấy không thể chờ thêm một giây nào nữa nên thôi:
"Được rồi, giáo sư Hứa Vân, mời ông đi theo tôi."
Triệu Anh Quân nhường đường, ra hiệu cho Hứa Vân ra khỏi phòng khách:
"Văn phòng của Lâm Huyền ở tầng 17, tôi sẽ đưa ông đến đó ".
Hứa Vân gật đầu.
Không chút do dự, ông ấy bước ra, vào thang máy cùng Triệu Anh Quân...
Cửa thang máy đóng lại rồi đi lên.
Ba phó tổng giám đốc và tổ trưởng Vương ngây người đứng ở cửa phòng khách, vẫn chưa hết bàng hoàng vì chuyện vừa rồi.
Bốn người nhìn nhau, vẻ mặt bất định.
"Chuyện... chuyện này là thế nào?”
Một phó tổng lên tiếng:
"Giáo sư Hứa Vân đức cao vọng trọng, vẫn luôn điềm tĩnh, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy hoảng hốt như thể gặp ma vậy."
"Chứ còn gì nữa...'.
Hai phó tổng khác và tổ trưởng Vương đồng thanh đáp:
"Trước đây chúng ta phải mất rất nhiều công sức mới có thể gặp được giáo sư Hứa Vân, còn như hôm nay, ông ấy tự mình chạy đến đây, thật không thể tin nổi.' "Hơn nữa ông ấy còn đích thân lên tầng tìm Lâm Huyền, đây là thể diện gì chứ?"
"Không thể vì con mèo Rhine mà đến đây được chứ? Thật nực cười..."
Đinh !
Thang máy đến tầng 17, cửa mở ra.
Cửa văn phòng Lâm Huyền mở toang, Triệu Anh Quân dẫn giáo sư Hứa Vân đi thẳng vào:
"Lâm Huyền, giáo sư Hứa Vân tìm cậu."
"Hửm?"
Lâm Huyền đang điều chỉnh mô hình mèo Rhine trên máy tính.
Quay đầu nhìn lại, giáo sư Hứa Vân đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.
Hắn đoán được ý định của Hứa Vân, mỉm cười:
"Thầy Hứa, lâu rồi không gặp, nghiên cứu của thầy vẫn thuận lợi chứ?"
"Thuận, rất thuận lợi."
Hứa Vân không biết nói gì, ấp úng, quay đầu nhìn Triệu Anh Quân.
Triệu Anh Quân hiểu ý, chỉ vào Lâm Huyền giới thiệu với Hứa Vân:
"Giáo sư Hứa Vân, đây là Lâm Huyền, hai người đã gặp nhau rồi."
"Vậy... Chúng tôi không làm phiền hai người nữa, ra ngoài trước. Nếu có gì cần thì cứ gọi tôi, tôi đợi ông ở bên ngoài."
Nói xong, cô ấy quay người đi ra rồi đóng cửa văn phòng lại.
Hứa Vân đi tới.
Sau đó khóa trái cửa văn phòng.
Rồi mới đi đến nhìn Lâm Huyền:
"Lâm Huyền, cảm ơn cậu đã gọi tôi là thầy... Hy vọng cậu đừng để bụng thái độ trước đây của tôi."
Lâm Huyền lắc đầu, tỏ ý mình không để bụng:
"Thầy Hứa, hôm nay thầy đến đây tìm em, chắc hẳn đã xem bản thảo em đưa thây rồi chứ? Những thứ ghi trên đó thế nào? Có giúp được thầy không?”
Hứa Vân gật đầu, kể lại tường tận cho Lâm Huyền nghe những chuyện xảy ra tối hôm qua...
"Bản thảo của cậu hoàn toàn chính xác. Nhờ cậu mà tôi đã giải quyết triệt để bài toán băng tinh. Bây giờ chỉ còn một bước nữa là hoàn thành dung dịch làm đầy khoang ngủ đông, vậy là có thể sử dụng thực tế".
"Chỉ là..."
Giáo sư Hứa Vân lộ vẻ khó xử, ấp úng.
Lâm Huyền không hiểu tại sao Hứa Vân đột nhiên không nói nữa:
"Sao vậy thây Hứa?"
"Ở đây cũng không có người ngoài, thầy cứ nói thẳng đi ạ".
Hứa Vân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
"Lâm Huyền, tôi có một lời thỉnh cầu."
Ông ấy dừng lại, nghiêm túc và chân thành hỏi:
"Cậu có thể cho tôi biết... Bản thảo này từ đâu mà có không?"
'...
Đối mặt với câu hỏi của Hứa Vân, Lâm Huyền im lặng.
Hắn chắc chắn sẽ không kể chuyện mơ mộng cho Hứa Vân nghe nhưng làm sao để nói để có thể lảng tránh câu hỏi khó giải thích này đây?
Lâm Huyền suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
"Thầy Hứa, nếu thầy còn muốn có thêm tài liệu, tốt nhất là đừng hỏi nhiều."
Hứa Vân nghe xong.
Trong đầu ông ấy lập tức hiện lên vô số giả thiết nguy hiểm.
"Tôi... Tôi hiểu rồi."
Hứa Vân nuốt nước bọt, quyết định gác lại sự tò mò này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận