Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 875: Người đàn ông của tôi (3)

"Nếu cậu đọc câu chuyện cổ tích này rồi đứng ở góc nhìn của hoàng tử hoặc nhân vật khác, cậu có thể sẽ cảm thấy đó là một bi kịch, một sự hối tiếc, một sự đáng tiếc. Nhưng nếu cậu đứng ở góc nhìn của nàng tiên cá... Cho dù cậu có cho cô ấy lựa chọn lại một vạn lần nữa thì cô ấy cũng vẫn sẽ chịu đựng sự đau đớn và tra tấn, biến đuôi cá của mình thành đôi chân và đi lên bờ tìm hoàng tử của mình."
"Bởi vì đây chính là ý nghĩa cuộc đời của cô ấy, nếu so sánh thì việc bơi lội trong biển cả hàng nghìn năm cũng không bằng việc bước lên bờ cát giống như bước lên hàng nghìn lưỡi dao để gặp được hoàng tử mà cô ấy ngày nhớ đêm mong. Từ góc độ lý trí, nàng tiên cá quả thực có chút ám ảnh với tình yêu, nhưng mà... chẳng phải tình yêu chính là một thứ mù quáng và bốc đồng như vậy hay sao?"
"Trong lý trí sẽ không bao giờ tồn tại hai chữ tình yêu, chỉ có giao dịch, cân nhắc, phân chia lợi ích. Cho nên dưới tiền đề này, những người vì yêu mà dũng cảm, dám yêu dám hận như nàng tiên cá nhỏ mới là những người đáng trân quý."
Hoàng Tước nhận lấy món đồ chơi nàng tiên cá từ tay Lâm Huyền.
Dùng khăn tay lau sạch bụi bẩn trên đó, sau đó đặt nó lên bức tượng thạch cao màu trắng bên cạnh, nhìn nó và mỉm cười:
"Cậu chưa từng đọc nguyên văn "Con gái của biển cả", nên có lẽ cậu không hiểu được những gì tôi nói. Vào khoảnh khắc nàng tiên cá hoá biến thành bọt biển và biến mất, cô ấy đã mỉm cười rời đi, cô ấy không hề cảm thấy tiếc nuối, cũng không hề cảm thấy hối hận."
Lâm Huyền nghe Hoàng Tước nói chuyện, cảm giác hình như trong lời nói của cô có hàm ý:
"Nàng tiên cá trong lời cô nói, sẽ không phải chỉ là..."
"Đúng vậy."
Hoàng Tước gật gật đầu:
"Chính là Sở An Tình."
Trên đầu Lâm Huyền xuất hiện những dấu chấm hỏi.
Sao lại bắt đầu nói chuyện phiếm rồi? Chẳng lẽ cô không phải đang nói đến bản thân cô sao?
"Tôi rất cảm ơn cô vì đã đi tìm Sở Sơn Hà từ sớm để nói rõ tình hình."
Lâm Huyền thuận theo chủ đề của Hoàng Tước, tiếp tục nói:
"Nếu như để cho tôi trực tiếp đối mặt với bậc cha mẹ đang tràn đầy vui mừng và chờ mong sự trở về của con gái họ. Thì tôi thực sự không biết nên nói thế nào."
"Đi thôi."
Hoàng Tước quay người rời khỏi phần mộ của Andersen, đút hai tay vào túi áo khoác và đi về hướng cô đã đến:
"Chúng ta đi tới điểm tiếp theo."
Du lịch không mục đích lại có phần bình tĩnh và thư thái hơn.
Hai người cứ đi theo tuyến xe buýt như vậy, một đường ngắm được rất nhiều cảnh đẹp ở xung quanh Copenhagen.
Phòng trưng bày Quốc gia, Nhà thờ Roskilde, Tháp Tròn, Đài phun nước Gefion, Đại học Copenhagen, thực đúng là phải đi dạo quanh bờ biển nông của Langelini Promenade để nhìn ngắm pho tượng nàng tiên cá.
Chỉ có thể nói.
Con gái của biển quả thực rất cô đơn.
Cuối cùng.
Khi mặt trời lặn ở phía Tây và hoàng hôn buông xuống, những đám mây ráng đỏ ở vĩ độ cao mang lại cảm giác độc đáo và hoành tráng.
Bầu trời màu đỏ cam giống như đang rỉ máu.
Mọi thứ trên thế giới đều trở thành màu đỏ.
Sau khi đi dạo hết một vòng, Lâm Huyền và Hoàng Tước đã đến điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến đi ngày hôm nay là Cung điện Amalienborg. Cung điện ở đây đương nhiên có chút nhỏ bé hơn so với Tử Cấm Thành ở Long Quốc.
Nhưng mỗi cung điện, mỗi bức tượng vua cũng khẳng định lịch sử của một thời đại.
Sự kiện nổi tiếng nhất hàng ngày tại Cung điện Amalienborg là lễ đổi gác của Vệ binh Hoàng gia vào lúc 12 giờ trưa. Mỗi người lính đều cao gần hai mét, đội mũ da gấu, mặc quân phục cổ xưa và đi ủng da to đùng.
Nhưng khi Lâm Huyền và Hoàng Tước đi dạo đến đây, đã là hoàng hôn dưới những đám mây rực lửa màu đỏ cam.
Mặt trời gần như đã lặn xuống dưới đường chân trời, dùng ánh sáng cuối cùng còn sót lại để sưởi ấm bán đảo nơi góc trái đất.
Tại thời điểm này, không có điểm tham quan nào còn mở.
Hai người đang đứng bên ngoài Cung điện, bên ngoài hàng rào, nhìn vào bức tượng cao chót vót của một vị anh hùng trên lưng ngựa.
Pho tượng rất cao lớn, phải cao bằng mấy tầng lầu.
Đọc phần giới thiệu trên tấm bảng đồng bên dưới, Lâm Huyền đã biết đây là bức tượng của cựu vương Đan Mạch, Frederick 5.
Tấm bảng đồng phía dưới pho tượng cũng khắc những lời cuối cùng của nhà vua trước khi qua đời: Từ trước đến nay ta chưa bao giờ mạo phạm đến bất kỳ kẻ nào, trên tay của ta chưa từng dính một giọt máu tươi, ở trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời ta cảm thấy đây là một niềm an ủi to lớn.
Hoàng Khuyết đọc lên, rồi hừ lạnh nói:
"Mặc dù tôi không hiểu rõ về đoạn lịch sử trong thời kỳ này của Đan Mạch, nhưng tôi nghĩ, một vị vua có thể nói ra những lời cuối cùng như vậy nhất định không phải là một vị vua có tư cách."
"Nếu như ông ta may mắn sinh sống trong một thời kỳ hòa bình, vậy thì còn có thể dựa vào các đại thần cấp dưới để duy trì; nhưng nếu như ở trong một thời đại chiến loạn, một quốc vương như vậy, một vị lãnh tụ như vậy, chính là tai họa của nhân dân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận