Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 856: Hẹn gặp Sở Sơn Hà (3)

"Cậu nói xem tôi có nên ngủ đông trong khoang ngủ đông, sau đó thức dậy vào mấy trăm năm sau, nhìn xem cái ngân hàng Thái Mỗ này còn nhận ra người sáng lập là tôi hay không?"
"Nếu anh có ý nghĩ này thật, thì tôi sẽ ủng hộ."
Lâm Huyền nói thẳng:
"Tôi có thể thanh toán toàn bộ chỉ phí cho anh."
"Ha ha ha, tôi nói đùa!"
Vương ca xua xua tay:
"Tôi sẽ không ngủ trong khoang ngủ đông. Tôi không thể bỏ rơi gia đình và bạn bè của mình... Ở cái thời đại này, ai mà biết được tương lai sẽ tốt hơn hay tồi tệ hơn?"
Trong khi trò chuyện, cả hai bước ra khỏi ngân hàng Thái M6.
Vương ca quay lại, tiếp tục công việc của mình.
Lâm Huyền thở dài và lại lên xe thương mại Alphard.
Từ khi trở lại Đông Hải, hắn đã chạy khắp nơi, làm rất nhiều việc và hoàn thành rất nhiều việc. Và bây giờ... cuối cùng hắn cũng phải làm điều khó khăn nhất.
Cửa điện đóng lại, Lâm Huyền nhìn tài xế trước mặt:
"Đi đến trang viên của Sở Sơn Hà."
Hắn dừng một chút:
"Lái xe chậm lại."
Một giờ sau.
Xe thương vụ Alphard trực tiếp lái vào trong trang viên, Lâm Huyền xuống xe ở trước cổng, đi đến cổng nhà.
Hắn giơ tay lên mấy lần nhưng vẫn không bấm được chuông cửa.
Cuối cùng.
Hắn khẽ cắn môi.
Ấn xuống!
Đinh đong !
Một tiếng đinh đong đặc biệt chói tai, giống như một cơn dao, đâm vào trái tìm Lâm Huyền.
Chỉ chốc lát sau, cổng nhà mở ra.
Là Tô Tú Anh.
Hai mắt bà đỏ hoe, bọng mắt sưng tấy, trên mặt còn có những giọt nước mắt chưa lau sạch.
"Dì Tú Anh..."
Lâm Huyền khe gọi.
Dường như.
Sở Sơn Hà và Tô Tú Anh đã biết chuyện về Sở An Tình.
Nhưng làm cách nào mà bọn họ biết được? Điều đó không quan trọng.
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của Tô Tú Anh là biết bà đã khóc rất nhiều.
Lâm Huyền cảm thấy áy náy, nắm chặt tay:
"Xin lỗi, dì."
Tô Tú Anh lau lau mắt, chỉ chỉ vào trong phòng khách:
"Sơn Hà đang đợi cậu ở trong... Ông ấy biết cậu tới."
Đi vào.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý xong, đối mặt với bất kỳ vấn đề nào của Sở Sơn Hà hắn cũng không ngại mà nói ra sự thật.
Là hắn làm mất Sở An Tình, hắn nhất định phải gánh chịu trách nhiệm này.
Tiếng bước chân của hắn vang lên từng nhịp, đi vào phòng khách.
Người đàn ông khôi ngô ngồi ở trên ghế salon nghe thấy tiếng liền đứng lên.. trông ông giống như gầy gò đi không ít, không còn cường tráng to lớn như trước đó, bóng lưng cũng mỏng manh đi rất nhiều.
Sở Sơn Hà chậm rãi quay người lại, nheo mắt nhìn Lâm Huyền.
"Thật xin lỗi, Sở tiên sinh."
Lâm Huyền cúi đầu:
"Xin lỗi... Cháu đã không bảo vệ tốt An Tình."
5 mét khoảng cách.
Sở Sơn Hà đứng yên ở nơi đó, không nhúc nhích.
Hắn cái mũi thở dài ra một hơi:
"Lâm Huyền, tôi không trách cậu."
Lâm Huyền không nhịn được cắn chặt răng.
Trong tim nhói đau.
Quả nhiên, Sở Sơn Hà đã nói ra những lời khiến hắn khó chịu nhất.
Cho dù ông ấy có đánh hắn một trận, mắng hắn một trận, thì hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn là khi nghe thấy câu này.
"Một ngày sau khi An Tình xảy ra tai nạn, một người phụ nữ tên Hoàng Tước đi cùng với lãnh đạo Cục Hàng không Vũ trụ Quốc gia đến."
Sở Sơn Hà nhìn Lâm Huyền, giọng có chút khàn khàn:
"Người phụ nữ đó đến cùng với lãnh đạo Cục Hàng không Vũ trụ, hình như là chỉ để tăng độ tin cậy cho những gì cô ấy nói. Cô ấy gọi tôi vào phòng trà, chỉ có hai chúng tôi, cô ấy đã kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với An Tình... còn kể cả chuyện cậu đã nhảy khỏi máy bay để cứu An Tình."
"Cô ấy còn nói rất nhiều lời mà tôi không hiểu, nhưng tóm lại thì tôi biết kết quả là gì... Con gái tôi biến mất. Rõ ràng là cậu đã nắm lấy được tay con bé trên không, đưa cô bé xuống cùng, nhưng An Tình lại biến mất trong không trung. Không còn chút dấu vết nào nữa."
"Tôi đã hỏi cô ấy rất nhiều thứ, nhưng cô ấy cũng không trả lời được nhiều, nhưng dù sao cũng là tôi cho phép An Tình tham gia vào sứ mệnh không gian này. Tôi biết rõ là sẽ có nguy hiểm, tôi cũng biết An Tình đã làm được việc lớn."
"Nhưng mà Lâm Huyền à.. Xuất hiện một chuyện như vậy, có người cha nào chấp nhận được? Cuối cùng, sau khi tôi tức giận hỏi, cô gái tên Hoàng Tước mới nói, cậu đã đi điều tra chuyện này, cô ấy nói cậu se tra rõ ra chuyện quái đản này, rồi sẽ chủ động tới đây cho tôi một câu trả lời."
Giọng nói Sở Sơn Hà rất nhẹ nhàng.
Lâm Huyền chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của ông nhẹ nhàng như vậy.
Nó không còn tự tin như trước, cũng không còn oai nghiêm như trước.
Dừng một chút, Sở Sơn Hà tiếp tục nói:
"Cho nên, mấy ngày nay tôi không có liên lạc với cậu, cũng có mấy lần tôi không nhịn được mà muốn gọi điện cho cậu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được."
"Lâm Huyền, nếu tôi đã đồng ý gửi gắm con gái tôi cho cậu thì cũng có nghĩa là tôi tin tưởng cậu. Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn tán thưởng cậu, coi cậu như người trong nhà. Cho nên tôi tin cậu chắc chắn sẽ đến đây tìm tôi, chắc chắn cậu sẽ kể cho tôi những gì cậu điều tra được, cuối cùng cậu sẽ cho tôi một câu trả lời chính xác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận