Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 370: Lên mặt trăng (4)

Lâm Huyền thở dài, xoa đầu Trịnh Tưởng Nguyệt:
"Sau đó thì sao? Hai người đến Đông Hải bằng cách nào?"
"Anh trai em nói, từ sau chuyện đó, anh ấy biết không thể ở lại trong làng nữa, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị những người này bắt nạt chết nên đã dẫn em rời khỏi làng rồi đến Đông Hải."
Trịnh Tưởng Nguyệt càng nói càng tủi thân:
"Lúc đầu em không ở đây, mà ở trong một căn nhà cho thuê nhưng sau đó bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, mới chuyển đến đây nhập viện. Nhưng cuộc sống sau này đã tốt hơn, anh trai em cũng tìm được một công việc lái xe taxi, những kẻ xấu kia cũng bị bắt vào tù rồi!"
Khuôn mặt trẻ con quả nhiên là nói thay đổi là thay đổi, Trịnh Tưởng Nguyệt lau nước mắt, lại vui vẻ trở lại:
"Anh trai em vẫn nói, thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo, thế giới này đúng thật là như vậy!"
Lâm Huyền cười cười, không nói gì thêm.
Trong đầu óc nhỏ bé của Trịnh Tưởng Nguyệt, thế giới đơn giản như vậy.
Nhưng nếu thực sự là thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo... vậy thì Hứa Vân và Đường Hân đã làm sai điều gì? Quý Lâm và Chu Đoạn Vân lại làm đúng điều gì?
Nhưng mà...
Càng nghĩ phức tạp, con người càng không vui vẻ gì, Lâm Huyền không định phá hỏng sự ngây thơ vui vẻ của Trịnh Tưởng Nguyệt.
"Đúng vậy, cuộc sống ngày càng tốt hơn rồi, sao cứ mãi nghĩ đến việc chôn mình trên mặt trăng? Em cũng là đứa trẻ ngoan, bệnh của em chắc chắn sẽ khỏi, em nên nghĩ xem sau này lớn lên em muốn làm gì."
Lâm Huyền nhìn Trịnh Tưởng Nguyệt:
"Ước mơ sau này lớn lên của em là gì?"
"Lớn lên... Trịnh Tưởng Nguyệt thở dài, cười bất lực, nhìn Hứa Y Y đang nằm yên trên giường bệnh:
"Em chưa từng nghĩ đến sau này lớn lên sẽ làm gì."
"Tại sao?"
"Bởi vì em..."
Trịnh Tưởng Nguyệt chớp chớp mắt:
"Bởi vì em, không lớn được...
Cô bé ngẩng đầu, nhìn Lâm Huyền:
"Thật ra em biết mọi người đang an ủi em. Nhưng em đã lén nghe rất nhiều lần bác sĩ và y tá nói nhỏ... họ đều nói em không lớn được, đều nói em sống không được bao lâu nữa, gần như năm nào cũng nói em không sống được đến Tết."
"Nhưng em không phải vẫn lớn lên từ từ sao? Em phải tin vào phép màu chứ.
"Bác sĩ nói càng lớn càng nguy hiểm."
Trịnh Tưởng Nguyệt giơ tay, vuốt ve trái tim mình:
"Trái tim em yếu ớt như vậy, bác sĩ nói nó không chịu được cơ thể em lớn dần... và vì nhóm máu đặc biệt nên cũng không thể chờ được trái tim phù hợp... dạo trước họ còn nói, nói em không sống được đến sinh nhật 14 tuổi."
Lâm Huyền nghĩ đến lời Trịnh Thành Hà nói hôm qua, nói là tháng sau là sinh nhật Trịnh Tưởng Nguyệt.
Cũng không còn bao lâu nữa, cô bé chắc chắn có thể sống sót. Nghĩ đến đây thì chắc là không có vấn đề gì, nếu không thì Trịnh Thành Hà cũng không yên tâm đi làm như vậy.
"Em xem, sắp đến sinh nhật em rồi, bác sĩ họ lại nói sai rồi."
Lâm Huyền nắm tay Trịnh Tưởng Nguyệt:
"Em sẽ lớn lên sẽ lớn rất cao, rất xinh, hãy tin vào bản thân mình, cũng hãy tin vào các nhà khoa học, nhất định sẽ sớm chế ngự được khoang thuyền ngủ đông.
"Đúng rồi, em thích mặt trăng như vậy, vậy thì ước mơ sau này lớn lên hãy trở thành một phi hành gia đi!"
"Phi hành gia?"
Trịnh Tưởng Nguyệt nghiêng đầu.
"Đúng vậy, phi hành gia."
Lâm Huyền gật đầu, nghiêm túc nói:
"Chờ em trở thành phi hành gia, em có thể ngồi tên lửa đến mặt trăng du lịch tham quan, từ trên đó nhìn lại trái đất, nhất định rất đẹp."
Hắn móc ngón út của Trịnh Tưởng Nguyệt, kéo tay cô bé:
"Vậy chúng ta hẹn ước nhé, đến lúc đó em đứng trên mặt trăng vẫy tay với em và anh trai em, bọn anh nhất định sẽ nhìn thấy."
"Hi hi, được ạ!"
Thế giới của Trịnh Tưởng Nguyệt rất nhỏ, chuyện gì cũng không nghĩ nhiều như vậy, cười híp mắt kéo tay Lâm Huyền.
Lâm Huyền đứng dậy:
"Anh trai em tối mới về à?"
"Vâng."
Trịnh Tưởng Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu:
"Mỗi ngày anh ấy đều đổi xe với tài xế ca đêm lúc sáu giờ hơn, sau đó bảy tám giờ sẽ đến phòng bệnh thăm em."
"Ngày nào anh ấy cũng làm ca sáng à?"
Lâm Huyền bắt đầu thăm dò mục đích chính hôm nay. "Hầu như đều là ca sáng, thỉnh thoảng khi tài xế ca đêm có việc, hai người họ sẽ đổi ca... lúc đó anh ấy sẽ ở cùng em vào ban ngày, còn ban đêm thì đi làm ca đêm.
Trịnh Tưởng Nguyệt trả lời từng câu hỏi rất nghiêm túc:
"Thật ra em rất muốn anh trai nghỉ ngơi nhiều hơn... Nhưng hễ có thời gian là anh ấy lại đến thăm em, đối xử với em thực sự rất tốt. Hơn nữa mỗi dịp lễ anh ấy đều tặng quà cho em! Không chỉ riêng sinh nhật, tất cả các ngày lễ anh ấy đều mang quà đến cho em."
"Vậy... đêm giao thừa, anh trai em đã tặng em món quà gì?"
Lâm Huyền cười hỏi:
"Mặc dù ngày đầu năm mới không được tính là ngày lễ theo đúng nghĩa nhưng anh trai em chắc chắn sẽ không bỏ qua đúng không?”
"Tất nhiên rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận