Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 1944: Ngoại truyện 5, thiên tài cuối cùng (1)

"Thú vị câu chuyện sao? Có thể ký kết không!"
Mạch Mạch chỉ quan tâm vấn đề này.
"Ký kết? Ha ha."
Lưu Phong cười khẩy:
"Nếu ngươi thật sự viết ra câu chuyện này, đừng nói ký kết, 100 nghìn lượt đặt trước, một cuốn sách phong thần cũng có thể!"
"Thật sao!"
Mạch Mạch hai mắt sáng rực, vội móc từ trong cặp sách ra bút và sổ tay:
"Vậy ngươi nói nhanh cho ta nghe đi!"
"Khụ khụ... Cái này..."
Lưu Phong cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn, chậm rãi vặn nắp ra.
Nhấp một ngụm trà.
Nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Nói cho ngươi cũng không sao, dù sao cũng không phải bí mật gì. Nhưng nói đi thì nói lại, đây cũng là một đoạn lịch sử biến mất, một đoạn sử thi dài dằng dặc, nguyên tắc mà nói là không thể nói cho người ngoài."
"Đừng mà!"
Mạch Mạch nôn nóng không nhịn nổi:
"Ngươi đừng nửa chừng ngừng lại khiến ta tò mò thêm chứ! Ngươi vừa rồi rõ ràng đã đồng ý sẽ kể cho ta mà!"
"Vậy ngươi nói xem, làm sao để ta có thể kể câu chuyện này cho ngươi?"
Lưu Phong nhìn thấy Mạch Mạch đã mắc câu.
Mỉm cười:
"Cũng không khó đâu, ngươi gia nhập chúng ta, từ người ngoài biến thành người trong nhà, chẳng phải tốt rồi sao?"
"Mặc dù Câu Lạc Bộ Thiên Tài không phải do ta quyết định, nhưng ta có 100% chắc chắn rằng Lâm Huyền sẽ không từ chối để ngươi gia nhập, dù sao lần này chúng ta có thể cứu thế giới, công lao của ngươi vô cùng quan trọng."
"Lâm Huyền cũng từng nói với ta rằng, thế giới này có rất nhiều việc, dù có sai đến cả ngàn lần, một vạn lần... chỉ cần cuối cùng có một lần đúng thì đủ rồi."
"Mà ngươi, Mạch Mạch, ngươi chính là một trong hàng ngàn, hàng vạn sai lầm đó, duy nhất có một lần đúng. Sự thật đã chứng minh, nếu không có lần đúng duy nhất này để giúp chúng ta sớm nắm được thông tin về virus Gauss, thì tất cả đều đã kết thúc."
"Ách..."
Mạch Mạch gãi đầu:
"Cho nên nói, vẫn là muốn ta gia nhập phòng thí nghiệm của ngươi, đi theo ngươi nghiên cứu toán học đúng không?"
Trong đầu nàng bắt đầu đắn đo cân nhắc.
Trái phải lung lay.
Cuối cùng Khát vọng viết tiểu thuyết mạng chiến thắng hết thảy.
Mạch Mạch ánh mắt kiên định, gật đầu:
"Được rồi, ta đồng ý với giao dịch này! Nhưng điều kiện tiên quyết là câu chuyện ngươi kể phải đủ hay để giúp ta ký kết! Nếu như tiểu thuyết viết xong gửi cho biên tập mà cuối cùng vẫn không ký được, ta sẽ không chấp nhận thỏa thuận này!"
"Yên tâm đi."
Lưu Phong khoát tay:
"Chắc chắn sẽ ký kết."
Sau đó, hai người đổi vị trí, ngồi đối diện nhau tại bàn thí nghiệm.
Lưu Phong pha một bình trà, rót hai chén, nhìn Mạch Mạch đang nghiêm túc ghi chép trước mặt, rồi chậm rãi nói:
"Đây thực sự là một câu chuyện dài dằng dặc... Mọi thứ, tất cả đều bắt đầu từ Lâm Huyền."
"Ngươi mặc dù bây giờ không biết Lâm Huyền, nhưng sau này chắc chắn sẽ không xa lạ, hơn nữa hai người các ngươi vốn dĩ đã có duyên, từ mấy trăm năm trước cũng đã là bạn tốt."
"Ta không hiểu nhiều về thời thơ ấu của Lâm Huyền, nhưng từ khi hắn đến Tây An để chiêu mộ ta, từ đó về sau ta luôn đồng hành cùng hắn, chưa từng rời đi một khắc."
"Vậy nên, câu chuyện này ta sẽ bắt đầu từ đêm Tây An, khi trận mưa sao băng tuyệt đẹp xuất hiện..."
Sau vài tiếng.
Mạch Mạch ôm hai cuốn sổ ghi chú bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Đóng cửa lại.
Ngây người một lúc.
"Quá... Quá sử thi."
Nàng chớp mắt mấy cái, hít sâu một hơi.
Không ngờ rằng.
Phía sau thế giới này lại ẩn giấu một câu chuyện đặc sắc đến vậy!
Nàng nhíu mày, gãi đầu:
"Chuyện mà Lưu Phong lão sư kể, rốt cuộc là thật hay giả đây? Có khi nào hắn bịa ra để lừa ta không?"
Nhưng nghĩ lại.
Dù sao cũng chỉ là tài liệu tiểu thuyết, thật hay giả có quan trọng không?
"Quan trọng chính là ký kết! Ký kết! Ký kết!"
Mạch Mạch nắm chặt nắm đấm.
Nàng hận không thể lập tức đem câu chuyện về Lâm Huyền viết ra và gửi cho biên tập!
Nói là làm.
Nàng ôm chặt sổ tay, cắm đầu chạy ra khỏi phòng thí nghiệm,
Bùm!
"Ai da!"
"Ui da!"
Không cẩn thận, tại chỗ góc cua, hai người va chạm vào nhau.
Mạch Mạch bịch một tiếng ngã nhào xuống đất, cuốn sổ ghi chép trong ngực cũng rơi tản ra khắp nơi.
Nàng xoa xoa đầu.
Mạch Mạch mở to mắt.
Trước mặt nàng là nữ sinh vừa đụng phải, cũng đang ngồi bệt dưới đất, vò đầu...
Đó là một cô gái có mái tóc màu nâu đậm, dáng người thon thả, làn da trắng nõn, và bên khóe mắt trái có một nốt ruồi vừa vặn làm nổi bật nét duyên dáng của nàng.
Nhìn tuổi tác, có vẻ lớn hơn Mạch Mạch một chút, chắc là một học tỷ khóa trên.
"Học tỷ, thật xin lỗi, ta không nhìn đường."
Mạch Mạch vội vàng xin lỗi.
"Không có việc gì đâu !"
Học tỷ rất dễ tính, mỉm cười đáp lại, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm đáng yêu, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện.
Nàng đứng dậy trước, kéo Mạch Mạch lên, sau đó xoay người giúp Mạch Mạch nhặt lại sổ ghi chép:
"Đều tại ta vừa rồi chơi điện thoại không nhìn đường, nên mới đụng phải ngươi... Ồ?"
Học tỷ với nốt ruồi bên khóe mắt nháy nháy, nhìn chăm chú vào cuốn sổ mở ra trên mặt đất.
Trên trang giấy, có viết rất nhiều ghi chép từ khóa:
Lâm Huyền, thời không hạt, máy bay vũ trụ, ngàn năm cọc, Brooklyn, két sắt...
"Ngươi..."
Học tỷ nghiêng đầu:
"Ngươi đang ghi chép lại câu chuyện về Lâm Huyền sao?"
"Đúng vậy."
Mạch Mạch hơi ngạc nhiên, tại sao ai cũng biết đến Lâm Huyền vậy?
Sau đó nàng giải thích thêm:
"Ta muốn viết một cuốn tiểu thuyết mạng có thể ký kết, nên đang thu thập những câu chuyện thú vị... Đây đều là do Lưu Phong lão sư kể cho ta, ta mới từ phòng thí nghiệm của thầy ấy ra đây."
"Hì hì !"
Học tỷ cười, vỗ ngực tự tin:
"Ta hiểu rồi, ngươi muốn viết câu chuyện này thành tiểu thuyết đúng không?"
"Vậy ngươi nên hỏi ta đó nha! Câu chuyện này ta rất rành! Nhất là rất nhiều chi tiết... Ta có thể biết rõ hơn cả Lưu Phong lão sư! Ta còn biết nhiều chuyện mà thầy ấy không biết nữa đó!"
Hả?
Mạch Mạch mở to mắt:
"Thật sao? Ngươi cũng quen biết với Lâm Huyền sao?"
"Đó là đương nhiên rồi!"
Học tỷ cười rạng rỡ:
"Hôm qua Lâm Huyền học trưởng còn đến nhà ta ăn cơm nữa! Hắn và cha ta quan hệ rất tốt, từ mấy trăm năm trước đã quen biết nhau, chúng ta thực sự rất thân thiết!"
"Hơn nữa... Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng thật ra ta biết hắn còn sớm hơn cả cha ta! Sớm hơn rất nhiều!"
Trong giây lát, Mạch Mạch tràn đầy hứng thú:
"Vậy học tỷ, ngươi có thể kể cho ta nghe câu chuyện giữa ngươi và Lâm Huyền không?"
"Lưu Phong lão sư kể rất chuyên nghiệp, nhưng thiếu nhiều chi tiết... Nếu có thêm những phần về cuộc sống và tình cảm, tiểu thuyết chắc chắn sẽ hấp dẫn hơn rất nhiều!"
"Đương nhiên có thể !"
Học tỷ nhiệt tình và tốt bụng đáp ứng ngay, kéo Mạch Mạch đến ngồi trên chiếc ghế dài gần đó:
"Câu chuyện giữa chúng ta rất dài đó, rất dài, dài hơn ngươi tưởng nhiều."
"Ừm... Để ta nghĩ xem, chúng ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ?"
Nàng điểm cằm, suy nghĩ một hồi.
Học tỷ mỉm cười, nhìn Mạch Mạch:
"Vậy thì để ta kể từ năm 1952, tại Brooklyn, nước Mỹ nhé!"
"Xa xưa vậy sao!?"
Mạch Mạch kinh ngạc thốt lên.
"Đúng vậy..."
Học tỷ nhìn ra xa, nơi những chiếc lá đang bay tán loạn, giống như bông tuyết từ Manhattan bay vào Brooklyn:
"Khi đó, ta chỉ là một cô bé nghèo khó lang thang, khi đói khi no, dù trong nội y có cất một tờ 20 đô la nhàu nát, nhưng chưa bao giờ dám dùng nó."
"Khi đó, tên của ta là C C..."
Lại thêm mấy giờ trôi qua.
Mặt trời đang dần lặn xuống phía tây, ánh hoàng hôn kéo dài.
Sau khi kể xong câu chuyện về pháo hoa đầy trời và chiếc nồi cơm điện, học tỷ đứng lên, vẫy tay chào tạm biệt để đi tìm Lưu Phong lão sư.
Chỉ còn lại Mạch Mạch, nhìn vào cuốn sổ tay đầy ghi chép, ngây người.
Thật kỳ diệu.
"Quá thần kỳ! Cũng quá lãng mạn! Đây là cái gì Mary Sue cố sự vậy?"
"Quả nhiên! Cho dù là câu chuyện hay nhất cũng không thể thiếu đi yếu tố tình cảm!"
"Viết!"
Hai mắt Mạch Mạch sáng rực, dường như nàng đã thấy hợp đồng ký kết từ biên tập gửi tới:
"Nhất định phải viết!"
Nàng ôm chặt lấy năm cuốn sổ tay đầy ghi chép, lao ra khỏi khu vực phòng thí nghiệm với niềm hứng khởi,
Oanh!
Một chiếc xe điện nhỏ chạy sát đất với tốc độ cao từ bên cạnh phóng tới!
"Chết rồi!"
Mạch Mạch hét lên.
Chiếc xe điện nhỏ đã gần ngay trước mắt!
Tốc độ nhanh đến mức có thể đâm nàng thành bột phấn ngay lập tức!
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu nàng lại hiện lên những hình ảnh thoáng qua:
Chưa kịp thành tài đã chết dọc đường, thiêu đốt cả tương lai, thanh xuân trợn mắt nhìn mà bi ai!
Kẹt kẹt !
Một tiếng thắng xe tê tái vang lên.
Chiếc xe điện nhỏ dừng lại cách Mạch Mạch chỉ vài centimet, chưa đụng vào người nàng.
"A..."
Mạch Mạch mặt mày tái nhợt, như mất hồn.
Cơ thể mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Những cuốn sổ ghi chép trong ngực nàng lại văng lả tả trên đất.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Một nam nhân tóc vàng, vóc dáng khôi ngô từ trong xe bước xuống, đầy tự hào giơ ngón tay cái lên:
"Thế nào! Hệ thống phanh mới cải tiến của ta có phải là ngầu lắm không!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận