Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 85: Ba chúng ta (2)

“Nhanh lên!"
Trên xe tải, Đại Kiểm Miêu mắng to:
"Con mụ đó dám lừa tôi!"
Hắn ta nhìn Lâm Huyền đeo mặt nạ Ultraman:
"Chú em, cậu biết chuyện của tôi và con gái tôi, lại biết chuyện của ba thằng em tôi... Tôi biết cậu không phải người bình thường, tôi tin cậu!"
"Nhưng mà, cậu nói cậu có thể đưa tôi đến chỗ có hàng tấn vàng thỏi, có thật không? Tôi không nghi ngờ cậu đâu người anh em, tôi chỉ tò mò là ở thành phố này làm gì có nhiều vàng thỏi như vậy?"
Vừa rồi, sau khi Lâm Huyền chặn Đại Kiểm Miêu ở quảng trường, hắn ta đã gọi hắn lên xe để nói chuyện chỉ tiết.
Với chênh lệch chỉ số thông minh giữa hai người, Lâm Huyền nhanh chóng lợi dụng ưu thế về thông tin để chiếm được lòng tin của Đại Kiểm Miêu.
Còn bước thứ hai, chính là thuyết phục Đại Kiểm Miêu bỏ qua hiềm khích trước đây và tham gia vào kế hoạch hợp tác của mình.
Lâm Huyền gật đầu, nhìn Đại Kiểm Miêu:
"Tôi đã nói cho anh nhiều bí mật như vậy rồi, sao tôi phải lừa anh chuyện này chứ?"
"Tôi quá quen thuộc với thành phố này rồi, tôi biết rõ tiền được giấu ở đâu. Anh phải biết rằng, trên thế giới này có những người không dám gửi tiền vào ngân hàng và ngay cả khi anh có ăn trộm trước mặt họ, bọn họ cũng không dám gọi điện báo cảnh sát, cướp tiền như vậy mới là an toàn nhất".
"Chỉ là..."
Lâm Huyền nhìn đồng hồ, lắc đầu:
"Chỉ là thời điểm này chắc chắn là không kịp rồi, tôi chỉ có thể đưa anh đi cướp vào ngày mai."
"Ôi trời!"
Đại Kiểm Miêu vỗ vai Lâm Huyền cười ha hả:
"Thiếu gì một ngày chứ! Ngày mai thì ngày mail Vậy hôm nay chúng ta làm gì?
Lâm Huyền kéo cửa xe, nhảy xuống:
"Anh cứ đợi ở đây, tôi đi gọi chuyên gia mật mã đến. Nhớ lời chúng ta đã hẹn nhé, ngày mai tôi sẽ đưa anh đi kiếm tiền, ân oán giữa anh và cô ta xóa bỏ hết, hôm nay hai người đều phải nghe theo sự chỉ huy của tôi."
Sau khi xuống xe của Đại Kiểm Miêu, Lâm Huyền đóng cửa xe lại.
Chỉnh lại chiếc mặt nạ trên mặt.
Lâm Huyền đi về phía bên kia quảng trường.
Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy vị trí của C C.
Vẫn như cũ.
Chẳng thay đổi gì cả.
Chiếc áo khoác đen rộng thùng thình, búi tóc phồng, thân hình mảnh mai như người mẫu, còn trên mặt là chiếc mặt nạ Ultraman làm ám hiệu liên lạc.
"C C.
Lâm Huyền đi thẳng đến trước mặt cô ta:
"Nói ngắn gọn thôi. Mục đích của tôi và cô là giống nhau, đều là mở két sắt có tên [Lâm Huyền] trong kho của ngân hàng."
"Đây không phải chuyện đơn giản, máy tính nhỏ của cô có thể phá được khóa mật mã của kho nhưng két sắt dùng khóa cơ học kiểu cũ, kỹ thuật phá mật mã điện tử mà cô giỏi chẳng có tác dụng gì. Trước khi nguồn điện chính được khôi phục, căn bản là không kịp mở két sắt."
"Tin tôi đi, tôi hiểu rõ về cái kho đó, cái két sắt đó hơn cô nhiều, tôi biết cách mở két sắt đó, cũng đã giải quyết xong Đại Kiểm Miêu cho cô rồi. Nếu cô muốn mở két sắt đó... thì hãy gia nhập đội của tôi, cùng hợp tác đi".
C C nhìn Lâm Huyền với vẻ mặt nghi hoặc.
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn nghe hắn nói hết.
Sau đó lùi lại một bước, nhìn Lâm Huyền từ trên xuống dưới:
"Anh biết mật mã két sắt à?"
"Tôi không biết."
Lâm Huyền thành thật nói:
"Nhưng mở két sắt không nhất thiết phải có mật mã”.
"Tôi định đến chợ vật liệu xây dựng để đánh cắp một bộ thiết bị [súng cắt oxy acetylen], dùng ngọn lửa nhiệt độ cao của nó để cắt két sắt, hiệu quả và ổn định, đáng tin cậy hơn nhiêu so với việc phá mật mã”.
"Vậy... Rốt cuộc cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"
Lâm Huyền nhìn đồng hồ, nghiêng cổ tay cho C C xem giờ:
"Nếu không có cô, chúng tôi có thể sẽ mất chút thời gian ở cửa mật mã điện tử của kho nhưng không phải là không thể dùng bom C4 để mở đường."
"Chúng tôi rất gấp, cho cô 30 giây để suy nghĩ".
C C im lặng suy nghĩ một lúc:
"Tôi chỉ có một câu hỏi."
"Nói đi."
C C nhìn Lâm Huyền:
"Có vẻ như anh biết rất nhiều thông tin. Mục tiêu của anh cũng là két sắt của [Lâm Huyền]... vậy anh có thể nói cho tôi biết, anh hiểu biết bao nhiêu về người tên [Lâm Huyền] này không?”
Lâm Huyền lắc đầu:
"Trên đời này có rất nhiều người tên [Lâm Huyền], tôi không chắc người tên [Lâm Huyền] được ghi trên két sắt kia có phải là người tôi quen biết hay không."
"Vậy người tên [Lâm Huyền] mà anh quen biết là người như thế nào?"
C C nhìn thẳng vào Lâm Huyền, nhẹ giọng hỏi:
"Tôi rất tò mò, tại sao anh cũng muốn mở két sắt này, mục đích của anh là gì?”
Lâm Huyền cười khẽ:
"Tôi không có mục đích gì cả, tôi chỉ tò mò thôi. Ngược lại, cô mới là người luôn che giấu phải không? Cô có muốn trao đổi thông tin không? Tôi nói cho cô biết người tên [Lâm Huyền] mà tôi quen biết là người như thế nào, cô nói cho tôi biết lý do cô muốn mở két sắt, thế nào?"
Đúng như dự đoán, C C lại im lặng.
Lâm Huyền không bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận