Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 876: Tôi đã từng đến ! (1)

Lâm Huyền mỉm cười nhìn cô:
"Xem ra, cô là một người thuộc phái hiếu chiến."
"Nhưng mà bây giờ suy nghĩ của tôi cũng giống như của cô. Thật sự quá ngây thơ khi cho rằng có thể giành chiến thắng mà không mất một giọt máu nào. Bây giờ, tôi đã tỉnh ngộ ra rồi."
"Tôi cũng đã hiểu ra những lời cô nói trên máy bay vũ trụ rồi. Nói Hạng Vũ là anh hùng cũng không phải, Ngu Cơ mới là anh hùng. Nếu như tôi là Hạng Vũ, tôi sẽ lao ra, chết cũng phải phá được vòng vây trên đường, mới xứng với câu nói sống làm nhân kiệt chết làm quỷ hùng."
"Hiện tại tôi chỉ muốn để cho bản thân nhanh chóng mạnh lên, nắm giữ được bí mật về Hằng số Vũ Trụ và sức mạnh, sau đó trà trộn vào Câu Lạc Bộ Thiên Tài, bắt được những tên khốn nạn có ý đồ nham hiểm, cuối cùng... đưa Sở An Tình trở về."
"Tôi biết đây không phải con đường dễ dàng, nhưng thế giới này chính là như vậy, cho dù tôi muốn cứu vớt cái gì, thì nó cũng sẽ không thể bị hủy diệt dễ dàng như vậy. Nhưng cũng chính vì như thế, nên việc cứu giúp mới càng thêm quan trọng.”
...
Tốt.
Hoàng Tước quay người không đối diện với bức tượng nữa, đôi mắt màu xanh lam phản chiếu màu đỏ cam của mặt trời lặn, mỉm cười vui vẻ nhìn Lâm Huyền:
"Tôi rất vui khi nghe những lời như vậy từ cậu. Có vẻ như cậu đã thực sự trưởng thành rồi."
"Tôi rất thích những loại người như cậu, Lâm Huyền. Mọi người luôn luôn thích nghe chuyện về chúa cứu thế cứu vớt thế giới, nhưng mà rất nhiều người không ý thức được, chúa cứu thế không phải sinh ra đã là chúa cứu thế. Ban đầu, ông ấy cũng chỉ là một đứa bé bất lực, ông ấy sẽ phạm sai, sẽ biết sợ, sẽ do dự, sẽ bàng hoàng, sẽ mê mang..."
"Đây đều là chuyện bình thường, cũng rất hợp lý, ông ấy cũng cần một quá trình, thậm chí là một quá trình dài dằng dặc, đi một đường đi quanh co để trưởng thành, cuối cùng, mới có thể trở thành một vị chúa cứu thế đỉnh thiên lập địa. Chỉ là có rất nhiều người không ý thức được điểm này, bọn họ luôn cho rằng chúa cứu thế khi vừa sinh ra đã là chúa cứu thế, không có một điểm tì vết."
"Cũng giống như rất nhiều người đi xem mắt kết hôn, ai cũng muốn tìm một được một nửa ưu tú, thành thục, hoàn mỹ. Nhưng Tướng quân ngay từ đầu cũng không phải là Tướng quân, anh hùng ngay từ đầu cũng không phải anh hùng, ai cũng cần một quá trình, từ chưa từng thành thục trở nên thành thục, từ bình thường trở nên vĩ đại."
Lâm Huyền nghiêng đầu, nhìn Hoàng Tước:
"Tôi thật sự rất tò mò, hi vọng cô không cảm thấy bị mạo phạm. Cô... Đã kết hôn sao?"
Hoàng Tước bị chọc cười, cúi đầu xuống, lắc lắc:
"Tôi không thể nói."
Lâm Huyền buông buông tay:
"Vậy để tôi hỏi một vấn đề khác, như cô vừa nói, cô sẽ tìm được một nam nhân xuất sắc và vĩ đại? Hay là sẽ tìm một người đàn ông chưa trưởng thành và bình thường?"
...
Cái bóng của Cung điện Amalienborg trải dài trong cái nắng cuối cùng của buổi chiều tà, kéo đến tận bầu trời bên kia.
Dọa những con chim ở trên mái hiên của cung điện sợ hãi cất cánh bay thành đàn, biến mất trong màn đêm trên đường về nhà.
Hoàng Tước từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt màu xanh lam cuối cùng lại rực sáng lên trong đêm tối:
"Tôi sẽ chấp nhận hắn là một người bình thường, dạy hắn trở nên ưu tú, đợi hắn trưởng thành. Sau đó..."
"Nhìn hắn, từ từ trở nên vĩ đại."
...
Xa xa, những làn sóng biển lướt qua mặt trời, như thể dập tắt vật thể khổng lồ đã cháy suốt hàng tỷ năm.
Bóng tối bao phủ thế giới này.
Cung điện Amalienborg và bức tượng vua Frederik 5 cũng được phủ lên một lớp màn đen mỏng. Đan Mạch, vương quốc cổ tích này, chính thức bước vào màn đêm.
Mọi thứ xung quanh trở nên tối tăm.
Duy nhất sáng lên...
Là ánh sáng màu xanh lam, lấp lánh như pha lê vỡ vụn, trong đôi mắt của Hoàng Tước, dường như lại bừng cháy.
Cô ấy giống như một con cú săn mồi, nhìn chằm chằm vào khu rừng đen tối của vương quốc cổ tích.
Nhưng.
Rõ ràng cô ấy chỉ đến đây để du lịch thôi mà.
Cô ấy định săn gì đây?...
Rời khỏi cung điện Amalienborg, hai người đơn giản ăn chút đặc sản địa phương rồi đến khách sạn nghỉ ngơi.
Hành lý của họ đã được xe buýt đón khách của khách sạn chuyên dụng vận chuyển từ sân bay, rất tiện lợi.
Chỉ là... Lâm Huyền ban đầu định đặt khách sạn tốt nhất ở trung tâm Copenhagen, nhưng Hoàng Tước lại chỉ vào một vị trí ở ngoại ô và nói muốn đặt khách sạn ở đó.
"Chỗ đó có chút hẻo lánh đấy."
Lâm Huyền khi đó giải thích:
"Mặc dù vẫn là Copenhagen, nhưng chỗ đó tương tự như khu vực ngoại ô, dù là ngoại ô của Đế Đô thì cũng không quá tệ, nhưng điều kiện ở và môi trường xung quanh.. chắc chắn không thể bằng khách sạn mà tôi chọn ban đầu."
Nhưng Hoàng Tước vẫn lắc đầu:
"Chỉ cần chỗ đó là được, tôi vốn không thích những nơi quá náo nhiệt, chọn một khách sạn vừa phải ở khu đó là được rồi."
Thấy cô ấy vẫn kiên quyết như vậy, Lâm Huyền cũng không nói gì thêm.
Cảm giác về Hoàng Tước, thực sự luôn là một người không thích náo nhiệt. Điều này tuy đúng, nhưng... có liên quan gì đến vị trí khách sạn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận