Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 869: Cô ấy nói dối (1)

"Nhưng tôi cảm thấy việc tính toán và phân tích tọa độ thời không thông qua độ cong của thời gian và không gian là một ý kiến hay. Vậy... Cậu có nóng lòng muốn biết câu trả lời không? Nếu không vội, tốt hơn hết là cậu nên đợi cho đến khi các con số trên đồng hồ thời gian và không gian thay đổi ở một ngày nào đó."
Lâm Huyền nhìn Lưu Phong,
Không lên tiếng.
Cái mũi chậm rãi thở dài ra một hơi...
Sốt ruột.
Nói như thế nào đây.
Chắc chắn là rất sốt ruột, hắn nóng lòng muốn trả lời chính xác ba câu hỏi của Câu Lạc Bộ Thiên Tài, sau đó đi đến Câu Lạc Bộ Thiên Tài để tụ hội,
Nhưng loại chuyện này rõ ràng không thể vội vàng.
Bởi vì hắn ta chỉ có một cơ hội để thử, hắn nhất định phải đảm bảo không có sai lầm nào mới được.
"Còn có biện pháp khác không?”
Lâm Huyền xoa xoa cái cằm suy nghĩ:
"Cũng không thể lại đi tìm Hoàng Tước đúng không?"
Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Hoàng Tước là người đã nhắc nhở hắn về câu đố gương, có lễ cô ấy cũng có thể cho hắn một số gợi ý về tọa độ thời không.
Chỉ là...
Nghĩ đến ngày đó Hoàng Tước bị một lực lượng vô hình bóp chặt yết hầu ngay ở trước mắt hắn, bị quy luật thời không phản phệ, toàn thân trở nên trong suốt và đau khổ...
"Được rồi, Lưu Phong, tự chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này."
Lâm Huyền ngẩng đầu:
"Chúng ta không thể đi tìm Hoàng Tước để xin sự giúp đỡ nữa."
"A, Hoàng Tước !"
Lưu Phong còn chưa dứt lời, âm thanh cộc cộc của giày cao gót truyền đến từ cửa phòng đã đánh gãy lời hắn:
"Đang tìm tôi sao?"
Lâm Huyền quay đầu lại.
Chỉ thấy Hoàng Tước hừng hực khí thế anh hùng, đôi khuyên tai màu lam loé sáng dưới ánh mặt trời. Hai tay cô khoanh trước ngực, giống như lần đầu tiên tới căn phòng thí nghiệm này, cả người tự nhiên dựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn về phía bọn họ:
"Lâm Huyền, đã lâu không gặp."
Ánh mắt Lâm Huyền phức tạp, nhìn người du hành thời gian đang đứng trong ánh nắng này, hình như màu mắt của cô đã am đạm đi không ít:
"Kỳ quái, sao mỗi lần nói muốn gặp cô, đều có thể lập tức nhìn thấy cô."
Hoàng Tước nghe xong liền cúi đầu cười nói:
"Lý do không phải rõ ràng sao, Lâm Huyền?"
Cô ngẩng đầu lên, dùng ngón trỏ vẹn những lọn tóc đang bay trên má ra sau tai:
"Bởi vì tôi... luôn luôn đợi cậu."
Trên đầu Lưu Phong hiện ra ba cái dấu hỏi.
Nhìn Lâm Huyền, lại nhìn Hoàng Tước.
Cái này...
Đây là cái bầu không khí mập mờ gì vậy?
Cứ tán tỉnh nhau như vậy ngày trước mặt hắn ta sao?
Hắn ho khan hai tiếng, sau đó trực tiếp cầm điện thoại đi ra ngoài cửa:
"Được rồi, tôi đi vệ sinh, hai người từ từ nói chuyện."
Dứt lời.
Hắn bước nhanh ra cửa.
Lâm Huyền nhìn Hoàng Tước:
"Cô !"
Hắn còn chưa kịp nói lời nào, Lưu Phong đã vội vàng quay lại, cầm lấy một cuộn giấy vệ sinh đi ra ngoài:
"Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tốt nhất là tôi nên đi nặng, tôi đi vệ sinh rất chậm và thường sẽ không đứng dậy nếu không ngồi được nửa giờ. À... thật ra đôi lúc tôi cũng phải ngồi cả tiếng đồng hồ, tóm lại là tôi đi trước đây."
Phanh.
Hắn còn khép cửa lại.
Lâm Huyền nhìn cánh cửa phòng thí nghiệm được khép kín lại, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Tước.
Hình như vừa nãy đúng là ảo giác của hắn.
Cũng có thể là do Hoàng Tước đứng ở ánh nắng mặt trời.
Cho nên mới cảm thấy màu sắc trong ánh mắt của cô am đạm di rất nhiều.
Khi Hoàng Tước đi từ ngoài hành lang vào trong phòng thí nghiệm, đi vào trong bóng tối, đồng tử của cô lại sáng rực như lúc ban đầu... Không biết đây là cái cơ chế gì.
"Tôi đã nhận được thư mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài."
Lâm Huyền nhẹ nhàng nói.
Vốn dĩ là hắn muốn hỏi tại sao Hoàng Tước lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng bị Lưu Phong cắt ngang, nên hắn đi thẳng vào vấn đề luôn:
"Tôi không biết nên nói cái gì, lời khuyên của cô quả nhiên là đúng, sự thật đã chứng minh, tôi vẫn chưa soi gương đủ lâu. Nếu tôi nghe lời cô, nhìn chằm chằm vào gương suốt 24 giờ, thì tôi đã giải được câu đố này từ lâu rồi."
Hoàng Tước mỉm cười bước vào giữa phòng thí nghiệm. Vuốt ve chiếc đồng hồ thời gian và không gian mà Lưu Phong đặt trên bàn thí nghiệm:
"Nhận thức muộn màng là vô nghĩa. Hơn nữa, không có người bình thường nào có thể nhìn chằm chằm vào gương suốt 24 giờ. Với cả, bây giờ nhận được thư mời cũng chưa muộn."
"Hoặc là nói.. Dù cậu có may mắn nhận được thư mời sớm hơn thì cũng chẳng có ích gì nhiều, thư mời chỉ là bước đầu tiên, nếu cậu không trả lời đúng ba câu hỏi, thì cậu vẫn không thể gia nhập Câu Lạc Bộ Thiên Tài."
"Cuộc sống vốn là như vậy, không biết đi bước kia là đúng hay sai, không biết nên kiên trì cái gì, nên từ bỏ cái gì. Giống như những gì mà tôi đã nói với cậu trước đây, Lâm Huyền, cứ tiếp tục làm hết sức, sai thì sai thôi, chỉ có khi bó tay bó chân là mới không thể làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận