Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 1704 - Vẫn chưa trở thành thiên niên trụ (1)



Chương 1704 - Vẫn chưa trở thành thiên niên trụ (1)




Chương 1704; Vẫn chưa trở thành thiên niên trụ (1)
“Sao anh càng lúc càng quá đáng vậy! Tôi đã nói cả trăm lần rồi, tôi cũng chẳng có tiền, một xu cũng không có!”
“Thế bình thường cô ăn gì?”
Lâm Huyền xoa bụng:
“Cô ăn thế nào, tôi cũng sẽ đi theo kiểu đó; tôi dễ nuôi lắm, chỉ cần lấp đầy bụng là được.”
CC hít một vài hơi thật sâu.
Cô cố nén cơn giận để không bỏ đi ngay lập tức... quyết định kiên nhẫn thêm một chút. Dù sao cô cũng đã hứa sẽ giúp người đàn ông kỳ lạ này một lần cuối cùng, không thể nuốt lời nhanh như vậy.
Cô hít sâu, ngẩng đầu lên:
“Anh có phải là tín đồ Cơ Đốc giáo không?”
“Không.”
Lâm Huyền lắc đầu:
“Tôi là người vô thần, theo chủ nghĩa duy vật.”
“Anh không tin Chúa Giê-su à?” CC hỏi.
“Tất nhiên là không rồi.”
Lâm Huyền trả lời thật thà:
“Vô thần nghĩa là không tin vào gì cả, tôi chỉ tin vào khoa học.”
“Thế thì không ổn rồi.”
CC lắc đầu:
“Vậy thì anh không có gì để ăn đâu.”
?
Lâm Huyền không hiểu logic này:
“Khoan đã, Cơ Đốc giáo và chuyện không có gì ăn liên quan gì với nhau? Chẳng lẽ nếu tôi tin Chúa Giê-su thì sẽ có đồ ăn ngay à?”
“Tất nhiên là thế rồi.”
CC giơ tay chỉ về phía mặt trời đang dần mọc lên ở đường chân trời phía Đông:
“Ở bến cảng có một nhà thờ do một ông chủ xưởng đóng tàu tài trợ xây dựng, nếu anh đến đó vào buổi sáng để dự lễ và nghe cha xứ đọc Kinh Thánh, sau buổi lễ sẽ có bữa sáng miễn phí.”
“Thực ra nhiều công nhân bến cảng trước đây cũng không tin Chúa, nhưng sau khi nói chuyện với cha xứ và được cảm hóa, họ đã trở thành những tín đồ Cơ Đốc giáo mộ đạo*.”
“Nhưng đối với anh... đã là người vô thần thì không cần ép buộc, cha xứ nói phải tôn trọng niềm tin của mỗi người.”
Nói rồi, CC quay người, vẫy tay:
“Vậy tôi đi dự lễ đây, anh tự nghĩ cách kiếm đồ ăn đi rồi đến bến cảng tìm tôi.”
“Khoan đã!”
Chụp.
Lâm Huyền nhanh chóng túm lấy cổ tay của CC từ phía sau.
CC quay đầu lại:
“Gì nữa?”
“Cô vừa nói gì?”
CC nghĩ một lúc:
“Tôi nói, vì anh là người vô thần nên không ép buộc…”
“Không không không.”
Lâm Huyền ngắt lời cô:
“Là câu trước đó cơ.”
CC nghiêng đầu:
“Câu trước đó... là, nhiều công nhân bến cảng, sau khi nói chuyện với cha xứ thì đã trở thành tín đồ Cơ Đốc giáo mộ đạo. Có vấn đề gì à?”
Lâm Huyền mỉm cười.
Hắn thả tay CC ra, bắt chước động tác của Chúa Giê-su trong bức họa Đấng Cứu Thế, giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa chỉ lên trên.
“Con người ai cũng có thể được cảm hóa.”
Đôi mắt Lâm Huyền ánh lên sự thành kính và chân thành:
“Tôi cũng có thể nói chuyện, tôi cũng có thể tin vào Chúa Giê-su.”
*Ghi chú từ dịch giả: “Mộ đạo” có nghĩa là sùng đạo, tín ngưỡng, hoặc tôn thờ một tôn giáo nào đó. Người "mộ đạo" thường rất tin tưởng và trung thành với niềm tin tôn giáo của mình. Khác với “ngộ đạo” có nghĩa là "giác ngộ chân lý" hoặc "hiểu thấu đạo lý".
"Hả?"
CC nhìn Lâm Huyền với vẻ không thể tin nổi:
"Anh... anh cũng dễ thay đổi quá đấy chứ?"
"Không không không."
Lâm Huyền lắc đầu phủ nhận:
"Tôi phải chỉnh lại cách nói của cô, tôi đã được Chúa cảm hóa, hành động bác ái và nhân từ như vậy làm sao không khiến người ta cảm động chứ?"
"Trong thời đại đổ vỡ này, Chúa và các tín đồ của Ngài đã quan tâm đến thế giới, thương xót chúng sinh, cung cấp bữa sáng miễn phí cho những công nhân bến cảng nghèo khổ và những kẻ vô gia cư như chúng ta. Nếu không tin vào Chúa, chẳng lẽ tôi phải đi tin vào những kẻ tư bản đáng ghét kia sao?"
Lâm Huyền nói thao thao bất tuyệt, khiến CC sững sờ.
Cô cảm thấy...
Người Long Quốc trước mặt này có vẻ không giống với kiểu người trung thành và mộc mạc mà bà nội cô thường miêu tả nhỉ?
Nhưng...
"Được thôi."
CC gật đầu:
"Cha xứ cũng đã nói rằng, Chúa tha thứ cho mọi người, bất kỳ ai lầm đường lạc lối mà quay lại đều là đồng hành của chúng ta."
"Đúng rồi, đó mới là sự vĩ đại."
Lâm Huyền đặt tay phải lên ngực, trong mắt ánh lên vẻ thành kính, trung thành và chân thành:
"Chúa Giê-su vạn tuế."
……
Thực ra, đây không phải lần đầu tiên Lâm Huyền tiếp xúc với Cơ Đốc giáo.
Khi còn học đại học ở Đông Hải, hắn đã từng tham gia những hoạt động tương tự.
Đông Hải có nhiều nhà thờ, và cũng có các tổ chức tôn giáo thường xuyên tổ chức các buổi truyền giáo tại trung tâm thành phố, công viên, hoặc những nơi đông người.
Cách thức hoạt động rất đơn giản và phù hợp với địa phương — phát trứng gà.
Chỉ cần lắng nghe giáo lý và để lại thông tin liên lạc, bạn sẽ được nhận trứng. Nếu bị "cảm hóa" ngay tại chỗ, có thể sẽ nhận được thêm vài quả nữa.
Điều này khiến cho đám ông bà lão chen lấn nhau đi theo đạo Cơ Đốc, không ngớt lời ca ngợi giáo lý của Chúa, khen ngợi lòng nhân từ của Ngài! Họ thậm chí còn đánh nhau để thể hiện sự sùng đạo của mình, tạo nên khung cảnh vô cùng hoành tráng, với tỷ lệ thành công gần như đạt 100%.



Bạn cần đăng nhập để bình luận