Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 355: Không được xin nghỉ (3)

Điều này khiến cô ấy rất mất mặt!
Thằng này, đổi chỗ khác xem mắt thì cô ấy không có ý kiến gì, đằng này lại không đổi chỗ, chẳng phải là cố tình làm mất mặt cô ấy sao?!
"Ai, ai nói tôi xem mắt xong rồi."
Tô Tô kéo ghế bên cạnh ra, khoanh tay ngồi xuống, bắt chéo chân:
"Tôi vừa nãy chỉ xuống lầu lấy đồ, chúng tôi còn chưa bắt đầu xem mắt mà !"
Triệu Anh Quân quay đầu, nhìn đèn neon xa xa ngoài cửa sổ cười, cũng ngả người ra sau ghế, bắt chéo chân:
"Đi rồi còn có mặt mũi quay lại à?"
"Liên quan gì đến cô! Rõ ràng là tôi đến trước!"
"Được rồi."
Triệu Anh Quân khoanh tay, giống như xem kịch vui nhìn hai người:
"Vậy hai người tiếp tục xem mắt đi, tôi xếp hàng ở đây chắc không sao chứ?”
"Cô không thấy cô ở đây rất vướng víu sao?"
"Cứ coi như tôi không tồn tại là được"...
Lâm Huyền nhìn hai người phụ nữ trước mặt rất bất lực, đây là tình huống gì?
Rõ ràng mình không làm gì cả, không nói một lời nào, thế mà lại bị đẩy vào giữa tâm bão.
Thật khó hiểu.
Hai người này, một người vốn không muốn xem mắt, nhìn là biết đến để đối phó với công việc; một người vốn chỉ đến để ăn ké. Sao tự nhiên lại đấu khẩu với nhau rồi?
Không thể nào thực sự muốn đến một buổi "hẹn hò ba người" được chứ? Đây là cốt truyện máu chó gì vậy!
Nhưng bây giờ Lâm Huyền cũng không biết nói gì cho phải.
Hai người phụ nữ này, một người là do Sở Sơn Hà giới thiệu, mình phải nể mặt, không thể làm căng.
Người còn lại là Triệu Anh Quân, là cấp trên của mình, vừa nãy rõ ràng là thay mình ra mặt, thay mình nói lời châm chọc Tô Tô, bây giờ mình cũng không thể vạch trần lời nói dối của Triệu Anh Quân, như vậy mới khiến Triệu Anh Quân xấu hổ.
Tuy bên ngoài Lâm Huyền vẫn mỉm cười nhưng trong lòng lại thở dài... Trò chơi đồ sát này khó chơi quá, còn không bằng chơi trò mèo vờn chuột với Quý Lâm và Chu Đoạn Vân.
Người quản lý kiêm nhân viên phục vụ bên cạnh cũng đứng đó rất lâu rồi...
Anh ta nhận ra, tình hình hiện tại rất không ổn!
Sở Sơn Hà đã đặc biệt dặn dò anh ta, nói rằng hôm nay bao trọn chỗ này để xem mắt là hậu bối mà ông ta rất coi trọng, phải tiếp đón chu đáo, vì vậy anh ta mới đích thân ra mặt làm nhân viên phục vụ.
Nhưng tình hình trước mắt này... Không hiểu sao lại trở nên căng thẳng như vậy!
Không được.
Phải làm gì đó, không thể để khách hàng xấu hổ như vậy.
Anh ta cầm thực đơn mỉm cười bước tới, đưa cho Tô Tô:
"Thưa cô, cô xem có muốn gọi gì ăn không."
"Không cần thực đơn!"
Tô Tô đẩy thực đơn ra, nhìn người phục vụ trước mặt:
"Cứ mang hết các món trong thực đơn lên cho tôi!"
Cô ấy hừ lạnh một tiếng.
Tên đàn ông này đùa giỡn mình như vậy, ít nhiều gì cũng phải khiến hắn đau ví một lần.
"Nhưng nhưng mà..."
Người quản lý toát mồ hôi hột:
"Thưa cô, ba người các cô chắc chắn không ăn hết được nhiều món như vậy, đất nước chúng ta hiện đang kêu gọi ăn hết thức ăn, chống lãng phí... Hơn nữa, gọi nhiều món như vậy, cái bàn này cũng không đủ chỗ để bày."
"Vậy thì chọn món đắt nhất mà mang lên, bày cho đầy cái bàn này đi!"
Tô Tô quay đầu trừng mắt nhìn người phục vụ:
"Nhanh lên!"
"Được, được, cái này..."
Người quản lý ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, vẻ mặt khó xử, không biết phải làm sao.
"Cứ làm theo lời cô ấy đi."
Lâm Huyền cười nói.
Dù sao thì cũng không tốn bao nhiêu tiền... Hơn nữa, hôm nay vốn dĩ là Sở Sơn Hà trả tiền.
"Được, tôi sẽ xuống bếp chuẩn bị ngay!"
Người quản lý nhanh chóng xuống lầu rời đi.
Anh ta đã nhận ra, trận chiến ác liệt trên tầng hai này anh ta tốt nhất không nên tham gia, anh ta đứng đó chỉ trở thành công cụ trút giận của cô ả tóc vàng kia, khiến cho người đàn ông kia khó xử hơn. ...
Một lúc sau, đồ ăn được mang lên.
Triệu Anh Quân lặng lẽ ăn món mình gọi, vốn định xem kịch vui nhưng hai người đối diện căn bản không nói chuyện.
Thật vô vị.
Tô Tô cũng tức giận, không nói một lời ngồi ăn cơm, dao nĩa va vào nhau kêu lách cách như thể đang đánh nhau.
Lâm Huyền đã ngửa bụng rồi...
Hai người không nói, mình cũng không nói, cúi đầu ăn cơm.
Cả tầng hai của nhà hàng rộng lớn... Chỉ có thể nghe thấy tiếng dao nĩa va vào đĩa, khiến người ta có cảm giác như đao kiếm va vào nhau.
Người quản lý trốn ở góc chết của cầu thang không dám lên...
Nghe tiếng dao nĩa va vào nhau dữ dội như vậy, cảm giác như sắp đánh nhau đến nơi rồi!
Đừng có đánh nhau thật nhé...
Những con dao nĩa đó rất sắc đói...
Rất nhanh, Triệu Anh Quân đã ăn xong.
Cô ấy cầm khăn ăn trên bàn lau miệng, nhắm mắt nói:
"Theo tiến độ xem mắt của hai người... xem ra hôm nay không đến lượt tôi rồi nhỉ?"
Tô Tô không nói gì, dao nĩa trong tay vẫn kêu lách cách.
Xoẹt !
Triệu Anh Quân không nhịn được nữa, bật cười:
Bạn cần đăng nhập để bình luận