Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 554: Viện khoa học Long Quốc: Anh đang đùa? (1)

"Vì vậy... em gái, anh nghĩ cuộc đời của em cũng có thể giống như vậy."
Lưu Phong nhìn vào ánh mắt ngước lên của Sở An Tình:
"Đừng dễ dàng phủ nhận giá trị của mình, chỉ là thời gian để em phát huy tác dụng chưa đến; giống như anh vừa nói, một đời sai cũng không sao, có những việc quan trọng chỉ cần đúng một lần là đủ."
"Trên thế giới này, chắc chắn có một việc là dành riêng cho em, vì em mà sinh ra, chỉ có em mới làm được."
"Trừ em ra... không ai khác có thể làm được!"
Đậu xanh?
Trong lòng Lâm Huyền kinh ngạc, không thể tin mà nhìn Lưu Phong.
Biết ăn nói như vậy sao?
Lần trước, khi ở trong phòng thí nghiệm hắn đã phát hiện, thật ra Lưu Phong sáng sủa và hay nói hơn so với trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Sở dĩ trước kia ấn tượng đầu tiên của hắn về Lưu Phong là người rất cứng nhắc.
Có lẽ là vì có liên quan đến trạng thái lúc đó của Lưu Phong.
Hắn ta lúc đó, không được một ai công nhận, phải từ bỏ tình cảm của mình đối với toán học, còn phải trơ mắt nhìn người yêu Lý Thất Thất càng ngày càng gần với cái chết, đổi thành người khác thì cũng không thể sáng sủa được.
Trâm mặc, lạnh lùng, không hiểu chuyện.
Đây chính là ấn tượng lúc đó của Lâm Huyền với Lưu Phong. Nhưng quả thật là người đọc sách qua ba ngày không gặp, khi gặp lại sẽ khiến người khác phải thay đổi cách nhìn.
Từ sau khi hai người gặp lại nhau ở Đông Hải, Lưu Phong giống như là biến thành một người khác, sáng sủa hơn không ít, trạng thái tinh thần cũng đã khá hơn nhiều.
Có lẽ nguyên nhân của sự thay đổi này là do nhiều phương diện.
Mặc dù cuối cùng Lý Thất Thất vẫn rời khỏi thế gian, nhưng ít ra thời gian trước khi cô ấy rời đi là sự hạnh phúc, là không tiếc nuối.
Cô ấy nhắm mắt ra đi ngay dưới bầu trời mưa sao băng mà cô yêu nhất, có lẽ cũng đã hoàn thành xong một nguyện vọng ấm ủ trong lòng đã lâu, đối với một bệnh nhân ung thư tuyến tuy giai đoạn cuối mà nói... Sự ra đi này không thể coi là một loại đau khổ mà càng giống một loại giải thoát viên mãn hơn.
Chắc chắn Lưu Phong cũng hiểu đạo lý này.
Hắn ta thông minh như vậy, cho dù lúc ấy nghĩ mãi không thông, thì qua khoảng thời gian nửa năm này, chắc chắn hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Suốt ngày đắm chìm trong bi thương, chẳng bằng hóa nhớ mong thành sức mạnh, dốc lòng nghiên cứu Hằng số Vũ Trụ, sớm ngày thực hiện nguyện vọng của Lý Thất Thất...
"Một ngày nào đó, toàn thế giới đều sẽ biết đến, Giới thiệu về Hằng số Vũ Trụ là một quyển sách vĩ đại và không tầm thường đến cỡ nào; các cửa hàng sách lớn cũng sẽ đặt tác phẩm này ở vị trí dễ thấy nhất, người người đều biết đến tên của Lưu Phong!"
Cho nên.
Công việc bây giờ, là điều khiến Lưu Phong vui vẻ, cũng làm cho hắn ta có động lực và hy vọng để sống tiếp.
Đại khái là lời nói vừa rồi của Sở An Tình đã khiến cho hắn ta tức cảnh sinh tình.
Nghĩ đến quá khứ.
Nghĩ đến Lý Thất Thất.
Nghĩ đến...
Bản thân trong quá khứ.
Cho nên mới bộc lộ cảm xúc, nói ra những lời từ đáy lòng không thích hợp để nói với người khác.
Bờ môi đỏ của Sở An Tình khẽ nhếch, đôi mắt mở thật to, trợn mắt há hốc mồm nhìn thầy Lưu Phong:
"Cám... cám ơn thầy."
Mặc dù cô nghe không hiểu nhiều lắm.
Tuy không hiểu gì nhưng biết là rất lợi hại!
Cảm giác nghe rất thuyết phục, rất có dáng vẻ của đạo lý!
Nếu quả thật như Lưu Phong nói.
Trên thế giới này. ..
Thật sự sẽ có một việc sinh ra là dành cho mình, là thời khắc tỏa sáng của sinh mệnh mình, là ý nghĩa của cuộc sống của mình, không phải bản thân không thể...
Vậy thì là gì chứ?
Cô lặng lẽ nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Huyền một cái, lại ngoài ý muốn mà đối mặt với Lâm Huyền! Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cuống quít thu lại ánh mắt, gật gật đầu với Lưu Phong:
"Em... em, em sẽ ghi nhớ. Cảm ơn thầy Phong!"
Thầy Phong?
Lưu Phong sững sờ, lần này đến phiên hắn sững sờ, đây là cái xưng hô xuất phát từ logic gì vậy?
Trong một khắc này thiếu nữ trước mắt hình như có chút nói năng lộn xộn luống cuống tay chân.
"Kia, vậy em đi lên lớp trước đây, học trưởng Lâm Huyền!"
Sở An Tình cười rồi vẫy vẫy tay với Lâm Huyền, quay đầu, bước nhanh biến mất ở cuối hành lang... .
Trong phòng thí nghiệm, bình tĩnh lại lần nữa.
"Cậu thật là biết trêu chọc."
Lâm Huyền quay đầu, nhìn Lưu Phong:
"Anh biết cô bé này là ai sao?"
"Không biết."
Lưu Phong lắc đầu:
"Nhưng cô bé là ai có quan trọng không? Vừa rồi khi tôi nhìn thấy cô ấy có chút buồn bã liên muốn cổ vũ cô ấy một chút... có thể cậu cảm thấy lời tôi nói có chút mơ hồ, nhưng thật ra tôi rất biết cổ vũ an ủi người khác đấy, từ khi Lý Thất Thất bắt đầu bị bệnh, mỗi ngày tôi đều an ủi cô ấy, cổ vũ cô ấy".
Bạn cần đăng nhập để bình luận