Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 798: Lịch sử khóa kín (2)

"Sau khi hạ cánh, chúng tớ liên lạc lại với trung tâm điều khiển mặt đất, biết cậu không sao và nhà nước đã phái người đi cứu cậu, mọi người mới yên tâm. Sau đó, Hoàng Tước dặn dò chúng tớ, không được nói cho cậu biết những chuyện đã xảy ra trên máy bay không gian."
"Nhưng chúng tớ chắc chắn không nghe lời cô ấy! Chúng tớ đâu phải làm việc cho cô ấy... nên tớ và Lưu Phong đã bàn nhau rằng, chuyện này nhất định phải nói với cậu. Chuyện của Sở An Tình tớ cũng mới nghe từ cậu, mới biết chi tiết đã xảy ra... Tớ nghĩ, hai chuyện này, liệu có liên quan gì với nhau không?”
Nghe xong lời của Cao Dương, Lâm Huyền nhớ lại những điều Sở An Tình từng kể cho hắn.
Gần giống với những gì Cao Dương đã nói.
Lúc đó tại căn cứ huấn luyện bí mật của phi hành gia ở Đế Đô, Hoàng Tước cũng trở nên yếu đuối run rẩy, quỳ gục xuống đất, biểu cảm rất đau đớn.
Khác biệt là.
Lần đó, Hoàng Tước không trở nên "trong suốt", và màu mắt.. bây giờ nghĩ lại, lúc đó độ sáng và màu sắc của mắt Hoàng Tước chắc chắn cũng nhạt đi, hoặc giống lần này, trở thành màu đen như người bình thường. Và lúc đó cô ấy nhất quyết không ngẩng đầu cho Sở An Tình nhìn, có lẽ cũng vì sợ cô ấy để ý đến điều này.
Bàn tay to lớn của Cao Dương rời khỏi vai Lâm Huyền.
Lùi lại một bước.
Không chặn hắn nữa.
Hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói:
"Tớ nói những điều này với cậu không có ý gì khác, cũng không phải để bảo vệ Hoàng Tước. Ngược lại, thật ra tớ chưa bao giờ thích Hoàng Tước, tớ cảm thấy cô ta toàn nói dối, rõ ràng biết mọi thứ nhưng không nói gì, hơn nữa còn không xem mạng sống của chúng ta ra gì."
"Nhưng... ai tớ vụng về lời lẽ, không biết diễn tả thế nào, chỉ là tớ cảm thấy trong lòng cũng khá mâu thuẫn, dù sao thì tớ đã nói hết những gì tớ biết cho cậu, phần còn lại tự cậu phán đoán nhé."
"Tớ cũng có suy nghĩ giống cậu, Sở An Tình là bạn của chúng ta, cô ấy biến mất một cách bí ẩn như vậy, tớ cũng buồn và giận như cậu. Nhưng Long Quốc có câu cổ ngữ, sống phải thấy người chết phải thấy xác... Bây giờ không thấy người cũng không thấy xác, tớ nghĩ trước mắt không nên kết luận Sở An Tình đã chết."
"Cậu nhìn xem, thời gian này, xung quanh chúng ta xuất hiện rất nhiều hiện tượng siêu nhiên, từ các hạt thời không, đến việc Hoàng Tước trở nên trong suốt, màu mắt thay đổi như đèn chớp... Thật sự, tớ nghĩ Sở An Tình chưa chắc đã chết, biết đâu lại có uẩn khúc gì khác! Vì vậy cậu đừng nghĩ đến những điều tồi tệ như vậy. Các hạt thời không có thể tàng hình, nhỡ đâu Sở An Tình cũng chỉ là tàng hình mà chúng ta không thấy thôi?"
Nói xong, Cao Dương dang tay nhìn Lâm Huyền:
"Được rồi, tớ đã nói hết những gì tớ muốn nói, chỉ vậy thôi. Yên tâm đi Lâm Huyền, cậu là bạn tốt nhất của tớ, dù cậu làm gì, dù đúng hay sai, tớ sẽ luôn ủng hộ và đứng về phía cậu."
"Vậy nên... hãy làm những gì cậu muốn làm. Đi tìm Hoàng Tước, hỏi rõ mọi chuyện."
Lâm Huyền gật đầu.
Võ vai Cao Dương:
"Yên tâm, tớ sẽ làm theo cách của mình."
...
Két !
Cánh cửa sắt của văn phòng bị đẩy ra.
Bản lề phát ra tiếng kêu nhói lòng.
Lâm Huyền bước vào.
Ngẩng đầu lên.
Hoàng Tước như đang chờ đợi hắn, không ngồi trên ghế sau bàn làm việc.
Mà là, đứng trước bàn làm việc.
Ngồi lên cạnh bàn, khoanh tay, đôi mắt màu xanh lam như thủy tỉnh vẫn nhìn hắn:
"Chờ cậu lâu rồi, Lâm Huyền."
Cô ấy bình tĩnh nói:
"Thật sự khiến tôi ngạc nhiên, tôi không ngờ cậu dám nhảy xuống từ máy bay.. và còn an toàn hạ cánh. Tôi thừa nhận, trước đây tôi có phần xem thường cậu, cậu mạnh mẽ hơn tôi tưởng và trưởng thành nhanh hơn nhiều."
Lâm Huyền đóng cửa sắt văn phòng, bước vào giữa phòng:
"Vì cô biết tôi sẽ đến, nên cô cũng biết tôi muốn hỏi gì, hãy nói đi... Sở An Tình rốt cuộc là thế nào? Tại sao cô ấy lại biến mất?"
"Tôi không thể nói được."
"Cô ấy chết rồi? Biến mất? Hay chỉ tàng hình? Hay đã đến nơi khác?"
"Tôi không thể nói."
"Vậy 'thiên niên trụ' rốt cuộc nghĩa là gì, cái này có thể nói được chứ?"
Lâm Huyền truy hỏi:
"Nếu không, tại sao cô lại biết từ này?"
"Đó là vì 'thiên niên trụ' là từ tôi tự tạo ra."
Hoàng Tước chớp mắt:
"Thiên niên trụ ban đầu không gọi là thiên niên trụ, nó có một tên gọi chính xác và xác định hơn. Nếu tôi nói ra cái tên đó, cậu sẽ không hỏi tôi những điều này, vì cậu nghe tên đó sẽ hiểu ngay."
Ngưng một chút, cô tiếp tục nói:
"Lâm Huyền, dù hôm nay cậu không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ gọi cậu đến. Đã đến lúc... tôi có một việc rất quan trọng muốn nói với cậu, điều này rất quan trọng với cậu."
"Là gì?"
Lâm Huyền hỏi.
Hoàng Tước thả tay đang khoanh, chống lên bàn phía sau, nhìn Lâm Huyền:
"Cậu có thể hiểu được không, cái tôi luôn nói 'không thể nói' là tình trạng như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận